Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34

“Xem như hai người tinh mắt nên mới vớ được món hời”.

Sau khi cho hai người mua một số tài khoản ở nước ngoài, Lục Hi ngồi im lặng chờ tiền về.

Không bao lâu sau thì điện thoại của anh đã rung lên thông báo nhận được khoản tiền hai trăm ngàn, Lục Hi nhanh chóng gọi cho người chuyển phát nhanh.

Anh rời giường đánh răng rửa mặt, ăn cơm trưa xong quay ra tiệm tạp hóa thì người chuyển phát nhanh cũng vừa đến.

Lục Hi đưa hai món đồ đã đóng gói cho người chuyển phát nhanh, ký tên rồi để người chuyển phát nhanh đi.

“Việc thị trường có mở rộng được hay không là tùy thuộc vào hai người”.

Lục Hi cảm thấy chỉ cần hai người này sử dụng xong món hàng thì hiệu quả chắc chắn sẽ đủ gây nên chấn động, đến lúc đó những thứ mà anh bán ra sau này chắc chắn chỉ có giá trên trời.

Vừa nghĩ tới đây thì Lục Hi đã cảm thấy hết sức vui sướng, sau đó liền ngã xuống chuẩn bị ngủ tiếp.

Đột nhiên bên ngoài lại có một giọng nói mềm mại vang lên.

“Tên họ Lục kia, mau ra đây cho tôi”.

Lục Hi vừa nghe thấy giọng nói thì liền biết là ai, anh lắc đầu bước ra ngoài.

Sau khi bước ra ngoài thì anh thấy Hoắc Ngọc Phụng đã dắt theo khoảng hai mươi tên côn đồ xăm trổ đầy mình đang hùng hùng hổ hổ đứng ở cửa.

Hôm nay Hoắc Ngọc Phụng mặc một bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt rộng rãi nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự nổi bật của bộ ngực lớn.

Lục Hi liếc mắt nhìn chằm chằm vào ngực của Hoắc Ngọc Phụng, trên mặt nở nụ cười quái dị.

“Cô gái này sao còn trẻ mà lại có thân hình phổng phao đến như vậy?”, Lục Hi thầm cảm thán trong lòng.

“Tên lưu manh, kẻ lừa đảo, đáng chết”, Hoắc Ngọc Phụng liên tục mắng Lục Hi như đang nã súng thần công: “Nếu như hôm nay anh không giao bảo vật gia truyền nhà tôi ra đây thì tôi sẽ đánh gãy chân của anh”.

Lục Hi lúc này mới nhìn đám người ở phía sau lưng Hoắc Ngọc Phụng một chút.

Những người này trông chỉ trạc tuổi Hoắc Ngọc Phụng, tầm mười bảy mười tám tuổi, tóc nhuộm xanh đỏ như vẹt, rõ ràng là một đám thanh niên hư hỏng.

Lúc này, có một thanh niên đeo bông tai lớn cầm gậy bóng chày tiến lên một bước, đứng trước mặt Hoắc Ngọc Phụng rồi nói vào mặt Lục Hi.

“Thằng nhóc, dám chọc giận chị Hoắc của bọn tao, mày chán sống rồi hả?”

Thanh niên kia vừa nói vừa huơ huơ cây gậy bóng chày trong tay để hù dọa.

Thấy vậy, Lục Hi chỉ lắc đầu, đám nhóc con này còn không đủ để anh giắt kẽ răng.

Anh đường đường là ông hoàng lính đánh thuê, sát thủ đẳng cấp thế giới đã nghỉ hưu, nếu như chuyện ngày hôm nay anh đánh nhau với đám nhóc con này truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ khiến cho mấy đại ca quốc tế chê cười rồi hay sao?

Chẳng qua cô nhóc này dường như rất quyết tâm muốn khiến cho anh phải đẹp mặt, e rằng anh muốn không ra tay cũng không được.

Ngay khi Lục Hi đang đau đầu thì lại có một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.

“Ngọc Phụng, em đang làm gì vậy?”

Lục Hi nhìn thì thấy người vừa tới hóa ra chính là Hoắc Tư Duệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK