Chương 131
“Tôi nào có tâm trạng mà ăn cơm, đám người này không chọc nổi đâu, mặc dù anh có thể đánh được, nhưng bọn họ đông người, các anh không đi, chờ lát nữa Vương Lục đến thì không đi được đâu”, Lý Tú Quyên sốt ruột nói.
Lúc này, Vương Trung Quân từ trong đau đớn tỉnh táo lại, một đám thuộc hạ cũng bò dậy.
Chỉ nghe thấy Vương Trung Quân hung hăng nói: “Thằng nhãi, mày giỏi lắm, chờ đấy, chờ lão Lục đến xử lý mày”.
Vương Trung Quân quăng ra lời độc ác xong, hắn được thuộc hạ đỡ dậy, hoảng hốt rời đi.
Lục Hi nhìn Vương Trung Quân đi mất, anh cười nói với Lý Tú Quyên: “Sợ cái gì, người tôi chờ chính là Vương Lục, nếu không thì tôi có thể để hắn đi sao?”
Nói xong, Lục Hi gắp thức ăn lên ăn một miếng.
Lý Tú Quyên thở dài một tiếng, mặt đầy sốt ruột nói.
“Vương Lục kia đã từng luyện võ, nghe nói rất lợi hại, ông ta có rất nhiều thuộc hạ, còn có quyền lực ở huyện lỵ, các anh vẫn nên rời khỏi đây đi, yếu thế không địch lại kẻ mạnh được đâu”.
Nhìn thấy Lý Tú Quyên cuống cuồng không ngừng khuyên bảo bọn họ rời đi, Lục Hi rất có cảm tình với cô ấy, đây là một cô gái tốt.
Nhìn thấy Trần Binh chật vật dùng tay trái ăn cơm, dường như Lục Hi có điều suy nghĩ.
“Anh đang nghĩ gì đấy, mau đưa Trần Binh rời đi, nếu không thì lát nữa thật sự sẽ không đi được đâu”, Lý Tú Quyên nhìn thấy Lục Hi bắt đầu ngẩn người, cô ấy lớn tiếng nói.
“Cô cứ yên tâm đi, có chúng tôi ở đây, không ai dám động đến anh Trần đâu”.
Lúc này, Vân Khả Thiên thấy Lý Tú Quyên không ngừng khuyên bọn họ rời đi, anh ta liền chen vào một câu.
Lý Tú Quyên liếc nhìn Vân Khả Thiên cao gầy, cô ấy nói.
“Các anh không biết sự lợi hại của Vương Lục rồi, ông ta hoành hành ở huyện này mười mấy năm, mở sòng bạc, quán karaoke, nghe nói còn từng giết người, đến bây giờ không có việc gì mà không làm, chúng ta không chọc nổi”.
Vân Khả Thiên nghe xong liền nói: “Con mẹ nó, đỉnh vậy trời, anh Lục, lát nữa tên Vương Lục kia tới, anh phải trừng trị hắn thật tốt, tôi không thành thạo đánh nhau đâu”.
Lục Hi trầm giọng nói: “Là hắn để xe máy xúc đè chết bố Trần Binh, cái tên Vương Lục này phải trả giá đầy đủ”.
“Ừ”, Vân Khả Thiên vừa ăn vừa gật đầu.
Trần Binh cắn răng, trên mặt xuất hiện vẻ bi thương.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Lý Tú Quyên sốt ruột đứng một bên xoay qua xoay lại, không biết nên nói thế nào để những người này nghe lời mình.
Ngay lúc này có mấy người mặc cảnh phục đi lên phòng ăn, còn có một người đàn ông cao to khoảng chừng bốn mươi tuổi đi theo sau, mũi chim ưng dài, mắt tam giác lạnh lẽo nhìn về phía Lục Hi.
Những người này vừa xuất hiện, trong lòng Lý Tú Quyên thở dài một tiếng.
Vương Lục tới rồi, còn dẫn theo cảnh sát, thật sự là muốn chạy cũng không chạy được nữa. Nhìn ba người thản nhiên ăn cơm, Lý Tú Quyên lắc đầu, biết rằng lúc này nói cái gì cũng đã muộn.
Những người này đi tới bên cạnh đám người Lục Hi, chỉ nhìn thấy một cảnh sát đứng đầu nói.
“Vừa rồi có người báo án, nói ai đó ở đây đánh gãy cánh tay anh ta, là ai ra tay?”