Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1067

Trên xe, Thanh Thiếu Bình với khuôn mặt đầy cung kính nói: “Tổng chỉ huy Thiên, chúng ta đi đến nơi nào đây?”

“Vườn hoa Hoàng Gia” Viên Cảnh Thiên nói.

Thanh Thiếu Bình nghe xong thì trên mặt cũng hiện lên vẻ đầy đương nhiên, vườn hoa Hoàng Gia là khu chung cư cao cấp nhất ở Dương Thành.

Tổng giáo đầu của Doanh trại Quý Đức là nhân vật như thế nào chứ? Cho dù là ở ẩn sau khi giải ngũ thì cũng chỉ có những nơi như vậy mới phù hợp với thân phận của người này mà thôi.

Sau khi Viên Cảnh Thiên nói xong lời này thì anh ta cũng không lên tiếng nữa.

Chuyện anh ta tới Đà Nẵng nhậm chức đúng là do Bùi Nguyên Minh tiến cử.

Nhưng chẳng qua là khi đó Trưởng lão cấp cao của đơn vị Bộ binh vẫn còn đang mời Bùi Nguyên Minh về nhậm chức Tổng chỉ huy của chín đơn vị Bộ binh lớn, nhưng mà Bùi Nguyên Minh khéo léo từ chối.

Trong quá trình mà hai bên đối thoại, Bùi Nguyên Minh đã thuận miệng nhắc một câu, Viên Cảnh Thiên không tệ.

Cho nên, lân này Bộ binh điều chỉnh chức vụ, Viên Cảnh Thiên mới có thể một bước lên mây.

Trong lòng Viên Cảnh Thiên tràn đầy cảm kích đối với việc này.

Tổng giáo đầu chẳng những quan tâm và chiếu cõ cho các anh em khi còn ở trên sa trường, mà cho dù là bây giờ anh đã rời khỏi Bộ binh rồi thì anh vẫn lo nghĩ cho các anh em như cũ.

Lần này Viên Cảnh Thiên tới trước thời hạn là vì một mặt muốn bày tỏ lòng cảm ơn của mình.

Ở một mặt khác thì anh ta cũng hy vọng sẽ được Tổng giáo đầu chỉ điểm cho chính mình một chút.

Cùng lúc đó, trong vườn hoa Hoàng Gia.

Thanh Quốc Lai dẫn theo mười mấy tên Thanh tra đi vào.

Lúc bọn họ tiến vào còn giơ cao giấy phép hành nghề lên, bảo vệ chuyên nghiệp của khu chung cư này cũng không dám ngăn cản.

Trịnh Tuyết Dương đang đi dạo ở trong vườn hoa cùng với người mới vừa đến Dương Thành là Lục Diêu Kỳ, vừa đi vừa thương lượng đối sách.

Thấy Thanh Quốc Lai dẫn đội ào ào đi tới, Trịnh Tuyết Dương bị dọa cho sợ hết hồn.

Sau khi biết được thân phận của Thanh Quốc Lai, Lục Diêu Kỳ liều chết ngăn cản cô.

“Tuyết Dương, cậu tuyệt đối không được phép kích động, lần này những người tới đây đều là người của bên cảnh sát, hơn phân nửa chính là vì chuyện tối ngày hôm qua mà tới!”

“Có xác suất rất lớn là Bùi Nguyên Minh sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát, lúc này cậu tuyệt đối không thể dây vào chuyện này rồi bị liên lụy theo, nếu như ngay cả cậu cũng tiến vào rồi bị bắt thì ai nghĩ cách cứu anh ta?”

Nghe thấy Lục Diêu Kỳ nói như vậy thì Trịnh Tuyết Dương mới tỉnh táo lại.

Nhưng mà cô cũng không thể ngồi không chờ đợi, sự lo lắng trong lòng khiến cho trong lúc nhất thời Trịnh Tuyết Dương không biết phải làm thế nào.

Mà sau khi Thanh Linh và Trịnh Tuấn đứng ở trên tầng nhìn thấy người bên cảnh sát đi tới thì việc đầu tiên mà bọn họ làm lại là trốn đi.

Bọn họ không hề có bất kỳ một ý nghĩ nào về việc muốn giải quyết phiền toái thay cho Bùi Nguyên Minh, bọn họ chỉ hy vọng Bùi Nguyên Minh nhanh chóng bị đám người kia đưa đi mà thôi.

“Rầm rầm rầm…”

Trên tầng cao nhất của vườn hoa Hoàng Gia, Bùi Nguyên Minh còn đang ngủ bị đánh thức bởi một chuỗi những tiếng đập cửa không ngừng.

Trên mặt anh hiện lên đầy vẻ không nhịn được mà ra mở cửa, vẻ mặt lạnh lùng.

“Bùi Nguyên Minh, anh quả thật là rất ngông nghênh đấy! Rõ ràng đã mắc phải một sai lầm lớn, vậy mà lại còn dám ngủ?” Thanh Quốc Lai nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, sau đó cười nhạt mở miệng nói.

“Tôi phạm phải lỗi gì?” Trên mặt Bùi Nguyên Minh đầy vẻ không giải thích được.

“Anh biết rõ Tập đoàn Đế Hào là đàn em của nhà họ Thanh chúng tôi, vậy mà anh lại vẫn dám ra tay đánh Lâm Thiên Hùng đến tàn phế!

“Rõ ràng là anh không coi nhà họ Thanh của chúng tôi ra gì mà!”

Rất hiển nhiên, hôm nay Thanh Quốc Lai tới đây là vì thù riêng.

Nhưng mà những tên cấp dưới kia của anh ta lại không hề có ý phản bác, trên mặt mỗi một người đều hiện lên vẻ lạnh lùng và ác độc, khi bọn họ nhìn chăm chú vào Bùi Nguyên Minh, ánh mắt kia giống như là đang nhìn vào một người chết vậy.

Nhà họ Thanh có quyền thế quá lớn ở trong địa phận mảnh đất Đà Nẵng, ngay cả người đứng đầu của Sở cảnh sát Đà Nẵng cũng là đàn em cấp dưới của Thanh Thiếu Bình.

Bây giờ Thanh Quốc Lai có ngang ngược và hống hách một chút thì lại như thế nào?

Bọn họ cũng đã quen rồi.

Bùi Nguyên Minh nghe thấy được lời của Thanh Quốc Lai thì lại cười.

“Ở trong mắt tôi, nhà họ Thanh các người thì có nhằm nhò gì?”

“Nếu như không phải là nể mặt Tuyết Dương, không biết là nhà họ Thanh của các người đã bị tôi bóp chết bao nhiêu lần rồi!”

“Vậy mà lại vẫn còn hết lần này đến lần khác.

lắc lư ở trước mặt của tôi, các người muốn tìm chết đúng không?”

“Bùi Nguyên Minh! Anh ăn gan hổ mật báo rồi hay sao! Dám nói những lời như vậy, anh sợ tôi không đánh chết anh hay sao?”

Thanh Quốc Lai nổi giận!

Ở trên mỗi một mét đất của Đà Nẵng này, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám làm nhục nhà họ Thanh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK