Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3402:

“Nhảm nhí! Đóng cửa lại cho tôi! Nếu hôm nay mọi chuyện không được giải quyết, không ai có thể rời đi!” Phạm Mục Cương hừ lạnh một tiếng.

Theo lệnh của anh ta, cửa lớn ngoài sân đóng sầm lai.

Cổng được đóng kín, cách ly bên trong và bên ngoài. Không những không ai có thể ra vào, mà chân tướng cũng đã được định sẵn không có ai biết.

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Đóng cửa? Có phải định thả chó ra không? Các người cảm thấy nếu tôi muốn đi, cánh cổng nặng nề này có thể ngăn cả được tôi sao?”

“Cho dù hôm nay Thiên Hoàng có đến, anh cũng không đi được!” Phạm Mục Cương cười gần.

“Phạm Mục Cương ta nói!”

“Họ Bùi kia, lần trước khi ở quán bar, có người của cảnh sát làm chủ cho anh, nịnh nọt anh!”

“Lần này tôi là muốn xem thử, ai có thể bảo vệ anh!”

Bùi Nguyên Minh chậm rãi nâng thanh kiếm Khanda trong tay lên, dùng đầu ngón tay lướt qua bề mặt nó, sau đó cười nói: “Mục Cương, rốt cuộc là nhận thức sai lầm nào khiến anh cảm thấy, lần trước là do người của cảnh sát xuất hiện, tôi mới có thể thoát được một kiếp vậy? “Tại sao không phải là do người của đồn cảnh sát, giữ lại cái mạng nhỏ của người Thiên Trúc các người?”

“Sao, thế ý của anh, anh còn chuẩn bị khiến người Thiên Trúc cao quý chúng tôi khó thoát kiếp nạn sao?” Nghe xong mấy lời của Bùi Nguyên Minh, Phạm Mục

Cương cười khẩy một tiếng.

“Anh xứng sao? Tên họ Bùi, anh đừng quá ngây thơ nữa!” Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Xứng hay không, không phải anh nói là được.”

“Chỉ có điều, trước khi tôi động thủ, tôi phải cảnh cáo các người một chút.”

“Nếu bây giờ các người chủ động quỳ xuống nhận lỗi và lấy hung thủ thật sự đi, trả lại sự trong sạch cho tôi, tôi có thể xem xét tha thứ cho các người, chuyện ngày hôm nay coi như đến đó là xong.”

“Nhưng nếu các người không biết tốt xấu, cũng đừng trách tôi hôm nay không nể mặt người Thiên Trúc các người.””Thật sự động thủ, tôi sợ các người khóc cha gọi mẹ cũng vô dụng…

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh cầm thanh kiếm Khanda, nhưng thấy vẻ ngoài kiêu ngạo, độc đoán cao cao tại thượng cho mình là nhất của anh, Kim Cửu Muội tức đến sốt ruột.

Theo lý mà nói, cho có những cậu ấm cô chiêu thuộc tầng lớp thượng lưu, nhân tài có đủ bản lĩnh lai lịch mới dám phô bộ dạng đó ra thôi!

Còn Bùi Nguyên Minh chỉ là tên ngoại lai, cho rằng bản thân có vệ sĩ cấp binh vương thì có thể hống hách như vậy sao?

Đúng là trò cười! “Người sắp chết đến nơi mà còn tự đại như thế, tôi thật sự là lần đầu tiên được chứng kiến đấy!”

“Dùng cách nói của Đại Hạ các người, đóc hính là tự cao tự đại!”

Phạm Mục Cương chỉ vào Bùi Nguyễn Minh, sau đó cười khẩy một tiếng, giơ tay phải lên, quáy lớn nói: “Ra tay!”

Theo mệnh lệnh của anh ta, đám người Thiên Trúc cầm thanh kiếm Khanda lập tức bổ tới, chẳng thèm nói lời nào, từng người một lao về phía chỗ Bùi Nguyên Minh.

Hiển nhiên, đối với những người Thiên Trúc tự cho mình là cao quý, chân tướng chẳng có ý nghĩa gì cả. Phạm Mục Cương nói Bùi Nguyên Minh là hung thủ, thế thì Bùi Nguyên Minh chính là hung thủ.

Thiên Vương có xuống đây cũng vô ích,

Còn Kim Cửu Muội cũng mở chốt bảo vệ của súng ra, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh. Chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ không ngại cho Bùi Nguyên

Minh một phát, trực tiếp giết chết anh! “Soạt”

Không đợi Bùi Nguyên Minh ra tay, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Tần Ý Hàm từ chiếc MercedesBenz G lao ra, tốc độ nhanh tới mức không thể cản kịp, trong tay cầm một thanh đường đạo.

Võ công trong thiên hạ, không có thứ gì không phá được, chỉ có tốc độ là không thể phát

Sau một vài kinh nghiệm chiến đấu thực tế, sự nằm bắt câu nói này của Tần Ý Hàm đã lên một tầm cao mới.

“Phập” một tiếng

Ba người Thiên Trúc cầm kiếm Khanda bị thương ở tay phải, kiếm cũng rơi khỏi tay họ, cả người bị đánh bay ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK