Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gã đàn ông dẫn đầu đích thân đi tới, cây gậy đánh gôn trong tay đập mạnh vào lưng Bùi Cửu Phong.

Bùi Cửu Phong “Ooc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, xụi lơ trên mặt đất toàn thân không ngừng run rẩy co giật.

“Dừng lại, dừng lại cho ta!”

Giang Ngọc Hạ tóc tai bù xù.

” Các ngươi làm loạn thế này, sẽ hối hận!”

“Bốp–”

Gã cầm đầu tát vào mặt Giang Ngọc Hạ một cái tát.

” Hối hận?”

” Ta hối hận cái mặt ngươi!”

“Ta nói cho ngươi biết, người Đại Hạ các ngươi ở Tân Thành, một chút địa vị đều không có!”

“Nghĩ rằng nếu có một ít tiền hôi thối, là có thể đến Tân Thành diễu võ giương oai? Giả vờ giả vịt?”

“Còn muốn Lê Thiếu tới nâng ly chúc mừng?”

“Các ngươi muốn lừa Lê Thiếu đúng không? Lê Thiếu đã nói. bất kỳ người Đại Hạ nào tìm hắn, toàn bộ phế bỏ!”

“Đánh! Đánh chết hết cho ta!”

Khi giọng nói rơi xuống, mấy chục tên phía sau đều nhe răng cười một tiếng, không ngừng xuống tay càng thêm tàn nhẫn, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Ngay cả người đẹp Giang Ngọc Hạ, cũng không thể may mắn thoát khỏi, không chỉ bị tát vài cái mà trang phục còn bị xé toạc, lộ ra băng cơ ngọc cốt, khiến người xem nóng mắt.

Vài tên nở nụ cười bỉ ổi, và chuẩn bị bước tới để xé quần áo của Giang Ngọc Hạ.

Bùi Cửu Phong dù đã nôn ra máu, quên mình đẩy ra mấy tên, liền đứng chắn trước mặt Giang Ngọc Hạ.

“Nếu không dừng lại, e rằng hối hận cũng đã muộn!”

Bùi Cửu Phong nghiến răng nghiến lợi, anh ta đã ra ngoài lâu như vậy, lần đầu tiên gặp phải tình cảnh uất ức như vậy.

” Hối hận?”

Gã cầm đầu lúc này khẽ cười một tiếng, khuôn mặt vô cùng băng lãnh: “Gà rừng ta ra ngoài đã lâu như vậy, ta chưa từng biết hối hận là cái gì?”

“Hơn nữa, ngươi sợ rằng không biết sau lưng của Lê Thiếu chúng ta sao?”

” Võ Minh Tân Thành, Võ Minh Nam Dương, đều có thể cho hắn chỗ dựa!”

“Xuất thân như vậy, lai lịch như vậy, ai có thể khiến chúng ta hối hận?”

Đang nói chuyện, gà rừng lại cầm bầu rượu nện vào trán Bùi Cửu Phong một cái “bốp”.

Máu bắn tung tóe, Bùi Cửu Phong ngã quỵ xuống đất không đứng dậy được nữa.

Giang Ngọc Hạ bị khóa tay đè xuống bàn, nhiều tên nuốt nước miếng ừng ực, chỉ chờ ra lệnh một tiếng.

“Nói mau! các ngươi là ai?”

” Vừa lên đến liền muốn Lê Thiếu nâng ly mời rượu, các ngươi có ý tứ gì!”

Gà rừng đá vào trán Bùi Cửu Phong, dữ tợn cười một tiếng.

Nếu không phải Bùi Cửu Phong cũng là người tập võ, chỉ sợ sớm đã bị đạp chết rồi.

Dù là như thế, Bùi Cửu Phong cũng uất ức nôn ra mấy ngụm máu, lúc này chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta chỉ là nghe nói Lệ Thiếu Đông là ông chủ ở đây, thân phận rất lớn, cho nên muốn để hắn kính ta một chén rượu, để ta tại trước mặt nữ nhân giả bộ một chút. ”

” Liền đơn giản như thế sao?”

Gà rừng lại giẫm lên một chân Bùi Cửu Phong.

“Ngươi tưởng Lão tử ta ngu bò à, ngươi tùy tiện tìm lý do, Lão Tử liền tin ngươi sao?”

” Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói ra thân phận của các ngươi cùng mục đích!”

“Nếu không, Lão Tử sẽ để cho thủ hạ của ta chơi chết nữ nhân này, cho ngươi bài học nhớ đời!”

Nói rồi, gà rừng liếm đôi môi khô khốc của mình, và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh xắn của Giang Ngọc Hạ nở một nụ cười rất xấu xa.

Rõ ràng là hắn đã muốn làm điều đó từ rất lâu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK