Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 183.

Vừa nói, Tôn Thắng vừa vẫy vẫy tay, nhìn thấy đám người phía sau mang theo ống thép: “Ông chủ, lần trước có người tưởng rằng chúng ta mười lần chiến thắng liên tiếp trên võ đài quyền anh, chúng ta nhất định có con át chủ bài rất mạnh. Kết quả là hắn không hiểu một đạo lý, chính là hai nắm đấm khó đánh bằng bốn tay, anh hùng không thể đấu lại được nhiều người, lúc bị chúng ta đánh cho bò xuống đất rồi mà vẫn tưởng bản thân tài giỏi!”

“Anh nghe thấy không? Tôi thừa nhận việc anh đánh lùi được Triệu Nam, và có thể lôi kéo được Ngô Kim Hổ đứng về phe mình là rất lợi hại. Nhưng vấn đề ở đây là, mấy người ở trên địa bàn của tôi thì có gì đáng kiêu ngạo?” Tôn Thắng cười lạnh lùng.

“Nghe nói các người đang chống lưng cho nhà họ Bạch để chống đối lại chúng tôi?” Bùi Nguyên Minh cũng lười vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Nghe vậy, Tôn Thắng khẽ nhíu mày, sau đó nở nụ cười: “Người anh em, chỉ vì hai tên hạ đẳng đó có đáng thành một trận đấu lớn như thế này không? Nào, đưa tiền ra đây, bọn tôi sẽ đền tiền thuốc men.”

“Vâng, thưa đại ca!” Một tên thuộc hạ kéo hai cái va li tới, mở ra trước mặt Tôn Thắng.

Tôn Thắng thản nhiên lấy từ trong vali ra một xấp tiền, tất cả đều là từng cọc từng cọc một, sau đó dùng tay ném ra, những tờ tiền màu sắc xanh đỏ bay khắp không trung rồi từ từ rơi trên võ đài. “Đây là 7 tỷ, coi như là bồi thường tiền thuốc men cho hai thuộc hạ của các người. Hơn nữa, anh Hổ đã tới cửa, tôi vẫn là phải nể mặt rồi.” Tôn Thắng không …”

“Uỳnh—-

Tôn Thắng đá một cước, chiếc ghế bên cạnh văng ra ngoài đập xuống đất, gãy tan tành.

Thuộc hạ của hắn cũng nhanh chóng tản ra, tên nào cũng cầm gậy thép, mặt lạnh lùng.

Bùi Nguyên Minh cũng không thèm liếc nhìn đến đống tiền trên mặt đất một cái, tiếp tục lạnh lùng nói: “Tôn Thắng, đừng trách tôi không cho anh cơ hội, sau này anh không nên nhúng tay vào chuyện của nhà họ Bùi, nếu không sẽ phải tự mình gánh hậu quả.”

“Ha ha ha, để tao tự gánh lấy hậu quả?” Tôn Thắng cười lớn: “Bùi Nguyên Minh, mày chắc là không còn tỉnh táo nữa rồi? Mày tưởng hôm nay có thể toàn thấy mà ra khỏi đây sao? Còn nữa, mày có muốn gặp mặt người tình bé nhỏ của mày không? Nói ra tao cũng thực sự ngưỡng mộ mày đấy. Cờ đỏ trong nhà chưa rơi, cờ rực rỡ bên ngoài đã bay phấp phới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK