Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Quảng Lộc ha ha cười nói: ” Phá sản cũng tốt, phá sản cũng tốt!”

“Bị đệ uống làm ta phá sản, dù sao cũng tốt hơn đến lúc đó, đi Yến Kinh bị người chơi mà phá sản a.”

Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, đi tới bên bàn trà ngồi xuống, nghi ngờ nói: “Chu lão ca, huynh là có ý tứ gì?”

Chu Quảng Lộc thở dài một hơi nói: “Cũng không có cái gì tốt mà giấu đệ.”

“Việc bổ nhiệm cha ta làm trưởng lão, đã là một điều chắc chắn.”

“Ngay hôm nay, Triều Đường đã gửi điều lệnh tới.”

“Trừ cái đó ra, ta cùng đệ đệ ta hai người, cũng đều bị miễn nhiệm chức vụ, sẽ được bổ nhiệm sau khi đi Yến Kinh.”

“Đơn giản mà nói, chúng ta một nhà từ nhỏ đến lớn, đều phải khăn gói đi Yến Kinh.”

Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, chẳng qua sau đó cười nói: “Yến Kinh là nơi tốt a!”

“Từ xưa đến nay, đó đều là vùng đất long phượng hội tụ.”

“Lấy bản lĩnh Chu gia, đi Yến Kinh hẳn là cũng có thể lẫn vào vui vẻ sung sướng a.”

“Nói không chừng ngày sau, thập đại gia tộc cao cấp, sẽ lại có nhiều thêm một nhà.”

Chu Quảng Lộc thở dài một hơi, nói: “Bùi lão đệ, cậu cũng đừng khuyên bảo ta.”

“Chúng ta cái toàn gia này.”

“Đi Yến Kinh, không chừng sẽ thăng thiên.”

“Chẳng bằng nói là đi làm hạt nhân.”

“Dù sao, cũng là hậu nhân Hoàng tộc tiền triều. . .”

Nói đến đây, Chu Quảng Lộc cười hắc hắc hai tiếng, một mặt mỉa mai.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Đại Long Đầu người này, sẽ không có ý nghĩ như vậy.”

“Trong lòng ông ấy, đất nước lớn hơn gia đình.”

“Đã hạ điều lệnh, còn đem Chu gia của huynh, đều đưa tới Yến Kinh.”

“Vậy khẳng định là có đại sự để Chu gia huynh lo liệu.”

“Chu Đại Ca huynh, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Chu Quảng Lộc thâm ý sâu sắc nhìn Bùi Nguyên Minh một chút, nói: “Bùi lão đệ, lời này của cậu nói a, giống như cậu cùng Đại Long Đầu có quen biết a. . .”

Bùi Nguyên Minh cười cười, nói ra long trời lở đất: “Quen biết a, tôi thế nào có khả năng, không quen biết Đại Long Đầu! ?”

Chu Quảng Lộc biểu lộ có chút cứng đờ.

Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Tôi mỗi ngày đều nhìn thấy ông ấy trên tin tức, có thể không biết ông ta sao?”

“Nhưng vấn đề là, Đại Long Đầu không biết tôi a!”

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Chu Quảng Lộc mới bật cười nói: “Bùi lão đệ, thật là lời cua cậu không làm cho người ta kinh ngạc, thì đến chết cũng không thôi a!”

“Nếu như không phải trái tim lão ca còn tốt, hiện tại, sợ là đều bị cậu dọa cho sợ chết khiếp.”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Chỉ là nói đùa mà thôi.”

“Chẳng qua bởi vì cái gọi là, nghe tôi nói, thấy tôi làm.”

“Kể từ khi Đại Long Đầu đương thời lên nắm quyền đến nay, Đại Hạ chúng ta tứ hải thăng bình, vương pháp yên ổn, một số hào cường địa phương trong quá khứ, cũng bị ông ấy trấn áp đến chết.”

“Có thể nói, Đại Hạ từ khi ông ấy bắt đầu thượng vị, đã trở nên thực sự giàu có quyền lực.”

“Đồng thời, Đại Long Đầu có sự đồng cảm, và thực hành nguyên tắc thống nhất giữa tri thức và hành động.”

“Dạng người này, đối với tự thân yêu cầu như vậy, đã tiếp cận với thánh nhân.”

“Tại dưới đại tiền đề như thế này, ông ta cảm thấy mình, khả năng có cái tư tâm gì.”

“Cho nên, Chu lão ca huynh, thật sự không cần quá mức lo lắng.”

Chu Quảng Lộc thần sắc chấn động, sau đó mỉm cười, nói: “Đây chính là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh a.”

“Nghĩ không ra, ta ở tại chính phủ nhiều năm, còn không có nhìn thấu triệt bằng Bùi lão đệ cậu.”

“Thật là ngốc già bao năm nay.”

Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nói: “Được rồi, hiện tại Chu lão ca, đã giải quyết xong nút thắt trong lòng của mình.”

“Tiếp theo, liền phải giải quyết chuyện của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK