Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1379

Toàn bộ bệnh viện Nhân Ái đều nghe thấy âm thanh này, và Khổng Văn Khưu, người ở đầu dây bên kia điện thoại, đương nhiên có thể nghe thấy âm thanh này.

Đường Tử Ngọc và những người khác vừa định xem trò đùa, lúc này đều toát mồ hôi lạnh, có chút ngấn người.

Họ không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại kiêu ngạo và hung hãn đến mức này.

Khổng chỉ mỗi Đường Tử Ngọc và Mỹ Lệ mà những người này anh đều không để trong mắt.

Lâm Gia Huy anh không để vào mắt.

Ngay cả Khổng Chí Minh, người có thân phận hiển hách cũng hoàn toàn không để trong mắt!”

Nghe thấy tiếng điện thoại của Bùi Nguyên Minh, những người này nhất thời không phản ứng kịp.

Hơn nữa họ không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại dám gọi điện trực tiếp cho Khổng Văn Khưu.

Đám người Hào Môn đại thiếu kia ai nấy cũng đều phẫn nộ đến run rẩy, trước giờ luôn là họ giẫm đạp người khác, giờ lại bị người khác giẫm lên?”

Lúc này, hơn chục người cùng vệ sĩ xông lên, muốn chặt Bùi Nguyên Minh ra làm nước sốt thịt.

Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nhìn những người này, tiếp tục lãnh đạm nói: “Lão Khổng, ông vừa rồi nói cái gì, tôi nghe không rõ!”

Bên kia điện thoại, giọng nói của Khổng Văn Khưu có phần cung kính, nói: “Tổng giám đốc Minh, tôi không nói gì cả, gia đình chúng tôi không có ai tên là Khổng Chí Minh. Ngài muốn làm gì thì làm”

Nói xong, Khổng Văn Khưu không nói gì, nhưng anh không dám cúp máy.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên để điện thoại bên cạnh Khổng Chí Minh, nhẹ giọng nói: “Khổng thiếu, chỉ cân Lão Khổng dám thừa nhận anh là cháu trai của ông ấy, tôi sẽ cho anh toàn vẹn rời đi. Nếu ông ta không dám thừa nhận cùng anh có mối quan hệ, như vậy tôi sẽ đánh gãy của anh một tay, một chân, anh thấy thế nào?”

Bùi Nguyên Minh di chuyển một cách thản nhiên và bất cần, như thể đang nói về những điều tâm thường.

Nhưng giờ phút này, khí chất của anh toát ra một sự lạnh lùng đến cực điểm.

Khổng Chí Minh cả người run lên, anh ta đĩ nhiên nghe ra được người đầu dây bên kia chính là chú của mình, dòng họ Sơn Đông Khổng gia mạnh nhất Đà Nẵng và là phó chủ tịch Đà Nẵng – Khổng Văn Khưu.

Nhưng vấn đề là, bây giờ Khổng Văn Khưu thậm chí không có dũng khí để dập máy Bùi Nguyên Minh.

Danh tính của người này rốt cuộc là gì!?

“Đừng lộn xôn!”

Lúc này, Khổng Chí Minh chật vật nói, vừa ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Minh, thì thào nói: “Anh rốt cuộc là ai?”

“Có thể hỏi Lão Khổng xem ông ta có dám nói chuyện với anh không?”

Bên kia điện thoại, Khổng Văn Khưu dường như nở một nụ cười gượng gạo, nhưng anh ta thậm chí không dám buông tay.

Ngay cả khi Khổng Chí Minh đờ đẫn, lúc này anh cũng biết rằng mình đã đá vào tấm sắt.

Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, lãnh đạm nói: “Tôi đã đưa vài người bị thương đến bệnh viện Nhân Ái. Các ngươi không cứu được người còn chưa tính, thế mà còn ở đây kêu ca.”

“Tôi đi đây, và tôi sẽ đánh gấy tay và chân của anh”

“Vốn dĩ theo phong cách của tôi, ngày mai nhà họ Khổng của anh sẽ phải mời cả làng đi ăn tôi.

“Tuy nhiên, vì Lão Khổng hiểu cách làm người nên tôi chỉ đánh gãy của anh một cánh tay. Anh có ý kiến gì không?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên mà đùa giỡn, nhưng lại mang theo ý tứ không thể không nghi ngờ.

Lúc này, không ai có thể nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh đang đùa giỡn.

“Khổng thiếu, tên khốn này có tư cách gì?

Hắn chính là cáo mượn oai hùm, kiêu ngạo, đơn giản là không để gia tộc Sơn Đông Khổng gia của cậu vào mắt!”

“Cứ giết hắn đi!”

Đường Tử Ngọc lúc này trông có vẻ buồn bực, cô không nghĩ rằng với thực lực của gia tộc Khổng gia và Yến Kinh Đường Môn, mà không thể ép được một Bùi Nguyên Minh.

Lúc này, điện thoại di động của Khổng Chí Minh đổ chuông, hẳn là Khổng Văn Khưu đã gửi tin nhăn cho anh ta bằng điện thoại di động của người khác.

Khổng Chí Minh lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, nhưng sắc mặt của anh ta ngay sau đó thay đổi đột ngột, tái nhợt đến cực điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK