Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2482:

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Thi khí khi vào cơ thể cũng chỉ mà một khúc nhạc dạo mà thôi.”

“Khúc nhạc dạo này sẽ khiến cho độc tố trong người ông cụ phát tác”

“Cho nên tình huống hiện tại của ông cụ cũng không phải là bởi vì thế khí mà cũng không phải bởi vì bệnh mà chỉ đơn giản là bị trúng độc mà thôi.”

“Chỉ đơn giản là trúng độc sao? Có thật không?”

Vẻ mặt Dương Huyền Trân khó tin nhưng cũng vô cùng xúc động: “Trước đây, chúng tôi đã mời không biết bao nhiêu bác sĩ, những người ưu tú nhất cũng đã xem qua rồi. Mặc dù bọn họ không có cách nào phán đoán chính xác rốt cuộc ông nội tôi bị gì thế nhưng trên cơ bản họ đều cho rằng ông nội tôi bị những tác nhân bên ngoài xâm chiếm vào cơ thể.”

“Hơn nữa còn có người chắc chắn rằng ông nội tôi bởi vì hút phải thi khí ngàn năm nên mới có kết quả giống như thế”

“Thế nhưng bây giờ anh lại nói ông nội tội trúng độc sao?”

Dương Huyền Trân khẽ cau mày: “Anh Bùi, chắc hẳn anh cũng biết, người tu luyện. võ công chắc hẳn cũng hiểu một chút về dược lý. Lúc ông nội tôi tự mình kiểm tra thì cũng không phát hiện bản thân đang bị trúng độc!”

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, nói: “Ở đây có dao phẫu thuật không?” Dương Huyền Trân cảm thấy hơi sững sốt, có chút không phản ứng kịp thế nhưng cô ấy cũng nhanh chóng lấy ra một bộ dụng cụ giải phẫu vô cùng tinh xảo.

Bùi Nguyên Minh nhanh chóng lấy ra một con dau phẫu thuật đã được khử trùng, sau đó anh nhanh chóng đưa tay cầm lấy tay phải của Dương Để Minh, sau đó rạch một đường vào cổ tay của Dương Đế Minh.

Dương Huyền Trân theo bản năng nói: “Anh Bùi, anh đang làm gì thế? Hiện giờ ông nội tôi đang vô cùng yếu ớt…

Cô ấy muốn ngăn cả anh thế nhưng Dương Đế Minh lại lắc đầu lên tiếng: “Không sao, chúng ta cứ xem xem cậu Bùi làm gì!”

“Dù sao thì tay chân của cái ông già này đã sớm không còn cảm giác gì nữa rồi, làm gì cũng chẳng có cảm giác gì nữa đâu.” Nghe thấy Dương Để Minh nói thế, Dương Huyền Trân cảm thấy vô cùng đau lòng.

Lúc này, cô ấy nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng của mình, đưa mắt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, không nói lời nào.

Động tác của Bùi Nguyên Minh vô cùng nhanh chóng, sau khi dùng dao phẫu thuật rạch một đường trên cổ tay của Dương Để Minh thì nhanh chóng rút ra, rồi lại đâm vào một huyệt đạo ở bên ngoài.

Điều kì lạ nhất chính là trong suốt quá trình này, vết thương cũng không hề chảy máu mà chỉ trở nên hơi trắng bệch, trông có chút kì lạ.

Lúc Bùi Nguyên Minh đâm vào lần thứ năm thì lần này động tác rút dao phẫu thuật của anh trở nên vô cùng chậm chạp.

“Xoet!”

Lúc này một làn khói đen đột nhiên xông ra sau khi anh rút dao phẫu thuật ra khỏi huyệt đạo thứ năm, mặc dù không quá nhiều nhưng trông như thực chất.

Giờ phút này vết thương đang màu trắng cũng dần dần trở thành một màu đen kit.

Thế nhưng sau khi là khói đen biến mất thì Bùi Nguyên Minh mới vẫy tay một cái lột bỏ phần da màu đen, sau đó quay sang tỏ ý bảo Dương Huyền Trân hãy bằng thật kỹ vết thương của Dương Đế Minh.

“Rốt cuộc thì đây là tình huống gì chứ?”

Vẻ mặt Dương Huyền Trân thoáng rung động, vẻ mặt lo lắng nhìn cảnh tượng này: “Đây chính là độc trong người ông tôi sao?”

Dương Để Minh không lên tiếng, mà dường như đang có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn con dao phẫu thuật trong tay Bùi Nguyên Minh, giờ phút này trên mũi dao cũng là một mảnh đen nhánh.

“Không sai, đây chính là một loại độc tố có một tên gọi vô cùng đặc biệt, gọi là độc Dạ Hàn”. Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng bỏ con dao vào trong lò lửa, nhìn một luồng khói đen tràn ngập.

“Một buổi tối dài đằng đẵng, bóng tối bao phủ khắp nơi!”

“Loại độc này chính là một loại độc không thể nhìn thấy, không mùi không vị, thậm chí còn có thể ẩn nấp trong cơ thể người khác từ nửa năm đến một năm.”

“Thế nhưng một khi nó gặp thi thể thì sẽ bắt đầu bùng nổ, từng chút từng chút xâm chiếm cơ thể con người. Khiến cho mạch máu trong cơ thể cũng bắt đầu trở nên khô héo, cuối cùng khiến máu trong cơ thể dần dần đóng băng”

“Nếu là bình thường thì người trúng độc có thể chịu đựng qua ba tháng thì đã xem là rất tốt rồi. Thế nhưng ông nội cô lại có thể chịu đựng lâu như thế thì ngoại trừ do cơ thể ông nội cô mạnh mẽ ra thì còn có một nguyên nhân khác, chính là người hạ độc sợ bị ông nội cô phát hiện cho nên dùng không đủ lượng độc cần.”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh trở nên suy tư: “Thế nhưng nếu không nhanh chóng xử lý ông nội cô thật sự chỉ còn có thể sống được đến hết tháng sau”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK