Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1773:

Lần này Bùi Nguyên Minh không tiếp tục né tránh nữa mà chính là cóng ngón tay, bản ra mấy phát.

“Bịch bịch bịch…

Mấy hòn đá vụn bay ra, giống như là đoán trước được đường bay của viên đạn, vô cùng chuẩn xác va chạm với mấy viên đạn kia.

Trong chớp mắt, trong không trung vang lên những tiếng râm rầm, những viên đạn kia không có cơ hội bắn lên người Bùi Nguyên Minh, chúng đã sớm nổ tung.

Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt Dương Định Siêu hơi thay đổi, hiển nhiên ngay cả chính bản thân anh ta cũng không nghĩ đến Bùi Nguyên Minh lại có thế dự đoán trước được thế công của anh ta.

Lúc này đây tay phải của anh ta phất lên, súng trong tay anh ta lại một lần nữa bắn ra.

“Vèo vèo vèo.”

Động tác của Bùi Nguyên Minh lại càng nhanh hơn, mấy hòn đá vụn kia vừa khéo đối cứng với viên đạn.

“Rầm rầm rầm”

Đạn lại một lần nữa bị nổ tung, mà đạn trên người Dương Định Siêu chỉ còn lại một nửa mà thôi.

Đúng vào lúc này, cách đó không xa truyên đến tiểng còi xe cảnh sát vô cùng chói tai, hiển nhiên có người đã phát hiện ra tình hình ở nơi này, trực tiếp báo cảnh sát.

Dương Định Siêu không tiếp tục ra tay nữa mà chính là từng bước lùi lại vê sau, đồng thời lạnh nhạt nói.

“Ranh con, cậu gặp may đấy, thân thủ cũng không tệ đâu”

“Đáng tiếc cậu lại đắc tội với thế tử. Chuyện ngày hôm nay chỉ là món khai vị mà thôi.”

“Rất nhanh cậu sẽ hiểu rõ tôi còn am hiểu về súng bản tỉa hơn thứ đồ chơi này”

“Trong vòng ba ngày tôi sẽ lấy được đầu của cậu”

“Tốt nhất cậu rửa sạch cổ chờ đi”

Giọng nói vừa vang lên, thân hình Dương Định Siêu hơi trùng xuống, nhảy vào trong lùm cây ven đường, một lát sau bóng dáng anh ta đã biến mất, không thấy tăm hơi đâu nữa, không biết rốt cuộc ra Sao.

Bùi Nguyên Minh không đuổi theo anh ta mà chính là nhìn qua xung quanh, sau đó nhanh chóng rời đi.

Vừa đi anh vừa gọi một cuộc điện thoại.

“Phái một chiếc xe đưa tôi đến chỗ khu quay phim Sơn Vũ. Tôi sợ bên đó xảy ra chuyện”

Cùng lúc đó khu quay phim Sơn Vũ.

Trịnh Khánh Vân đứng ở trong góc nhỏ run lấy bẩy.

Ngay vừa rồi lúc cô ấy và nữ chính Lý Nhược Nam quay phim, sân khấu đã được dàn dựng xong lại đột nhiên sập xuống, chỉ thiếu chút nữa đã rơi trúng người cô ấy.

Nữ chính Lý Nhược Nam trực tiếp bị làm cho choáng váng.

Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, cả đoàn làm phim đều hỗn loạn.

Trịnh Khánh Vân chạy đến một góc hẻo lánh không ngừng run lên, bởi vì chỉ thiếu chút nữa thì sân khấu đã rơi trúng người cô ấy.

Hậu quả kia… Nhớ tới dáng vẻ đầu chảy máu của Lý Nhược Nam, sắc mặt Trịnh Khánh Vân hoàn toàn trăng bệch.

Cô ấy cầm di động, run rẩy gọi cho Bùi Nguyên Minh một cú điện thoại, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến máy bận, điều này khiến cho trong lòng cô ấy tràn ngập tuyệt vọng.

Thủ đô là một thành phố lớn, thế nhưng hiện tại trong thành phố lớn này, ngoại trừ anh rể ra thì cô ấy không biết dựa vào ai khác.

“Anh rể, anh đã đến chưa..”

Trong lúc Trịnh Khánh Vân run rẩy, bên phía đoàn làm phim đã báo cảnh sát.

Có người của cục cảnh sát tham dự, sau đó bọn họ nhanh chóng điều tra ra, hình như sân khấu đã bị kẻ nào đó động tay động chân.

Cảnh sát nghỉ ngờ kẻ phá hoại đó nằm ngay trong đoàn làm phim, đây chính là có ý định mưu sát, vì thế tất cả người trong đoàn làm phim nhất định phải ở lại để lấy khẩu cung.

“Khánh Vân, cô may thật đấy, thiếu chút nữa đã rơi trúng người cô rồi”

“Đúng thế, nếu mà bị rơi trúng, nói không chừng cả đời này sẽ bị hủy”

“Cô nói xem có đáng sợ hay không, thế mà có kẻ cắt một nửa dây buộc, đoán thời gian đứt, chính là để rơi trúng cô.”

“Thật đúng là đáng sợ.”

“Chẳng lẽ có người muốn ra tay với Khánh Vân ư? Nhưng không thể nào, cô cũng không phải đại minh tinh gì, cô chỉ là nữ phụ mà thôi, đâu thể uy hiếp đến lợi ích của người khác chứ: “Nếu để tôi nói, nhất định là do ngày thường Lý Nhược Nam kia quá kiêu ngạo, ngang ngược, cho nên đã đắc tội đến người ta”

Bên người Trịnh Khánh Vân, một đám chị em trong đoàn làm phim run rẩy thảo luận.

Tất cả mọi người đều cảm thán Trịnh Khánh Vân mạng lớn, dù sao lệch một centimet nữa thôi thì sân khấu sẽ rơi vào đầu cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK