Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1848:

“Phi!”

Dương Định Siêu phun ra một ngụm máu, vẻ mặt rét lạnh.

“Họ Bùi, đàn ông con trai, có thể chết nhưng không chịu nhục!”

“Cậu giết tôi đi!”

“Tôi sẽ không khuất phục”

“Rất tốt” Bùi Nguyên Minh hơi gật đầu, đạp mạnh lên cổ tay trái của Dương Định Siêu.

“Răng rắc” một tiếng, Dương Định Siêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, gương mặt trắng xanh tới cực hạn.

Anh ta là thần súng, dùng tay để ăn cơm, bây giờ tay trái bị Bùi Nguyên Minh phế bỏ, tương đương bị phế một nửa.

“Thế nào? Bây giờ muốn nói hay không?” Bùi Nguyên Minh híp mắt lạnh nhạt mở miệng.

“Bùi Nguyên Minh, mày có giỏi thì giết tao đi, đối xử với tao như vậy là anh hùng hảo hán cái gì, mày…”

“Răng rắc.. ˆ Dương Định Siêu còn chưa dứt lời, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Dẫn người đến tâng hầm ngầm, chậm rãi thẩm vấn, tôi tin tưởng anh ta sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta”

“Ngoài ra, tìm người tới sửa nơi này nữa”

Bùi Nguyên Minh không biết nên nói gì, mình rất không dễ dàng có được ngôi biệt thự, kết quả mỗi ngày đều có người tới phá, xem ra cần phải sửa lại lần nữa.

Tốc độ làm việc của Tần Ý Hàm rất nhanh, cùng lúc đó cô ta tự mình đi thẩm vấn Dương Định Siêu.

Một mặt khác đàn em của cô ta bắt đầu thu dọn hiện trường, đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đều bị mang đi xử lý.

Đợi hiện trường thu dọn xong xuôi, lại đi tăm một lát, Bùi Nguyên Minh gọi mây phần đồ ăn mua ngoài lần nữa.

Đưa một phần đồ ăn gọi tới cho Uông Linh Đan xong, Bùi Nguyên Minh mới bưng miếng chua cay thản nhiên nói: “Anh Tư Đồ, có muốn ăn một miếng không?”

Khóe mắt Tư Đồ Chí Khang giật giật, nhớ tới thủ đoạn vừa rồi của Bùi Nguyên Minh, anh ta chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.

“Rất xin lỗi!”

Lúc này Tư Đô Chí Khang không còn kiêu ngạo mình là đại đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng gì đó nữa.

Lúc này anh ta hèn mọn tới cực hạn.

“Cậu Bùi, vừa rồi là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn!”

“Mở miệng ăn nói linh tinh!”

“Hi vọng cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi!”

Rất rõ ràng, Tư Đồ Chí Khang vô cùng sợ hãi, sợ bây giờ Bùi Nguyên Minh tính sổ với anh ta.

Nghĩ lại vừa rôi mình làm ra vẻ như thế, Tư Đồ Chí Khang ước gì trực tiếp quỳ xuống.

Một đại cao thủ có thể tát bay Dương Định Siêu, ở trong mắt anh ta biến thành tên nhóc không biết trời cao đất rộng.

Tư Đồ Chí Khang cảm thấy mình có thể đâm đầu xuống đất chết được.

“Tuy tố chất của anh bình thường, tu dưỡng cũng bình thường, thân thủ cũng bình thường”

“Nhưng nể mặt anh xem như tới bảo vệ Linh Đan, tôi không so đo với anh”

Bùi Nguyên Minh tùy ý ném thuốc và băng gạc cho Tư Đồ Chí Khang, lạnh nhạt mở miệng.

Với thân phận của anh, loại người như Tư Đồ Chí Khang, căn bản không đáng để anh nhớ tới.

Nhưng cho dù thế nào anh ta cũng là sư huynh của Uông Linh Đan.

“Cảm ơn cậu Bùi đại nhân đại lượng”

Tư Đồ Chí Khang tự mình băng bó vết thương, vẻ mặt hổ thẹn: “Đợi xử lý xong vết thương, tôi sẽ rời đi, đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt cậu Bùi khiến ngài chướng mắt nữa”

Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Tư Đồ Chí Khang một lát, thản nhiên nói: “Nếu đã đến đây, vậy thì đừng vội đi.”

“Bây giờ tôi không đủ người, anh giúp đỡ bảo vệ Linh Đan mấy ngày đi”

“Anh là sư huynh của cô ấy, ít nhất sẽ không hại cô ấy đúng không?”

“Bảo vệ Linh Đan?” Tư Đồ Chí Khang sửng sốt một lát: “Không phải là Dương Định Siêu đã bị bắt rồi sao?”

“Hơn nữa với thân thủ của tôi, thật sự không đủ nhìn”

Hiện giờ Tư Đồ Chí Khang tự mình biết được, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh ta là đồ bỏ đi.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Chuyện Long Môn phân hội thủ đô một ngày chưa giải quyết, thì không thể nói là an toàn”

“Chân Vũ Long có thể phái một Dương Định Siêu tới, thì có thể phái người thứ hai”

“Anh là đồ đệ của Thanh Hư đạo trưởng, tuy thực lực không ra gì, nhưng dọa người vẫn được”

“Có anh chăm sóc Linh Đan một thời gian, chuyện hôm nay bỏ qua”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK