Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có điều, tôi mặc dù cũng là người Hạ Gia Yến Kinh, nhưng là tôi, cũng không phải là dòng chính, cho nên rất nhiều chuyện, đều không tác động đến được trên người tôi.”

“Bùi Thiếu, không cần để ở trong lòng.”

Bùi Nguyên Minh nhẹ gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bả vai Hạ Vân, nói: “Hạ Vân, giữa cô và tôi, không cần khách khí.”

“Có thời điểm nào, cần nhờ tôi, cứ mở miệng.”

“Còn như Tập đoàn Thiện Nhân, hiện tại càng là cô muốn thế nào, liền cứ giải quyết như thế.”

Hạ Vân nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Ngài thôi đi.”

“Ngài bây giờ, đang muốn đau đầu với chuyện của Đường Môn Yến Kinh, còn phải đau đầu chuyện vợ trước kia của ngài, thời điểm nào, đến phiên đau đầu tôi rồi a?”

Lời này nói ra, dường như có chút mùi dấm nhàn nhạt, nhưng là dư vị, trước khi tới được Bùi Nguyên Minh, đã tan theo làn gió.

“Bất quá, lời nói đi cũng phải nói lại.”

“Chuyện của Đường Môn Yến Kinh, Bùi Thiếu ngài, nên dành thật nhiều tâm tư một chút.”

“Một mặt là Đường Môn Yến Kinh tại Yến Kinh, xác thực thâm căn cố đế.”

“Một mặt khác là, Đường Thống lĩnh đi theo bên cạnh ngài nhiều năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao.”

“Cũng không thể bởi vì một chút va chạm nhỏ, liền không để ý tới trưởng bối của người ta a?”

“Nếu như bởi vì chuyện của tôi cùng Đường Tiểu Vũ. . .”

“Ngài không cần quá nhiều lo lắng.”

Bùi Nguyên Minh cắt ngang nói: “Tôi đương nhiên biết, Đường Môn Yến Kinh là Đường Môn Yến Kinh.”

“Đường Tiểu Vũ là Đường Tiểu Vũ.”

“Tôi phân biệt rất rõ ràng.”

“Tôi suy xét ra tay, là bởi vì Đường Nhân Đồ, không phải là vì ai khác.”

“Cho nên, mặt mũi Đường Nhân Đồ, tôi cho, mặt mũi Đường Tiểu Vũ, tôi là không cho chút nào.”

Tiếng nói rơi xuống, Bùi Nguyên Minh cầm lên danh thiếp trên mặt bàn, nắm tay một cái, hóa thành bột phấn.

“Reng —— ”

Ngay lúc này, điện thoại Bùi Nguyên Minh bỗng nhiên rung lên.

Anh vô thức liếc qua, sau đó thần sắc liền nhiều hơn mấy phần kinh ngạc.

Người gọi tới, là Đường Nhân Đồ a! ?

Không có bận tâm Hạ Vân cùng Lôi Tuấn đang ở đây, Bùi Nguyên Minh trực tiếp nhấn loa ngoài.

“Nhân Đồ, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Bình thường mà nói, Đường Nhân Đồ sẽ không chủ động liên lạc với mình, giờ phút này lại gọi tới, 80% là xảy ra chuyện gì đó.

“Bùi Tổng, tôi muốn hỏi một chút, ngài hiện tại, phải chăng đang ở Yến Kinh, đúng không?”

Điện thoại đối diện, Đường Nhân Đồ chần chờ chỉ chốc lát, vẫn là nhẹ giọng mở miệng.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Là chuyện của Đường Môn Yến Kinh, đúng không?”

“Ngài đã nhìn rõ mọi việc.” Đường Nhân Đồ cười khổ một tiếng, “Ngay tại vừa rồi, tôi vừa nhận được tin của gia tộc, dòng chính đang thu xếp nhân thủ, muốn đối với một người tên là Bùi Nguyên Minh, hạ thủ.”

“Tôi liền suy nghĩ, người này có phải là ngài.”

“Nghĩ không ra, những gia hỏa kia, liền chữ chết viết thế nào, cũng không biết. . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK