Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 826

“Sắp đến nơi rồi.”

Lôi Tuấn Quang đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, sau đó có người đã mở cửa lớn phòng họp ra.

Vô số những ánh mắt ngay lập tức đều nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh. “Là tên ở rể đấy à? Sao anh lại xuất hiện ở đây?”

Trong đám người Lê Văn Hiên là người đầu tiên có phản ứng, bước qua chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh nói, vẻ mặt tức giận.

Rốt cuộc cái tên ở rể này có hiểu là một vài trường hợp không thể tùy tiện xông vào hay không vậy?

Tên này xông vào tùy tiện như thế, nếu như bị ai phát hiện thì anh ta chối cũng không kịp. “Là món đồ chơi ngày hôm đó hả?” Đám người Lý Kiều Vân cũng ngạc nhiên.

Cô ta phản ứng lại rất nhanh, chỉ vào mặt đội trưởng bảo vệ mắng: “Anh làm bảo vệ cái kiểu gì đấy, loại rác rưởi gì cũng cho vào được à? Lại còn để anh ta chạy vào được phòng họp cao cấp này?”

“Lôi anh ta ra ngoài ngay, đừng có để lát nữa ảnh hưởng đến tâm tình của Thế tử Minh!”

“Một ngày quan trọng như hôm nay làm sao có thể để cho tên rác rưởi đến phá hỏng bầu không khí thế được?”

Mấy vị quản lý và giám đốc cấp cao có mặt ở vịnh Half Moon lúc trước đều đứng lên to tiếng mắng mỏ.

Bọn họ cũng chẳng sợ những chuyện mình đã làm bị vạch trần, mà họ sợ đồ rác rưởi này đụng phải Thế tử Minh trong truyền thuyết thôi.

Thế nhưng những gì diễn ra tiếp theo làm cho cả đám người ngây dại hết ra, thậm chí nghĩ cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Bùi Nguyên Minh bình thản bước tới chỗ ngồi duy nhất còn trống trong phòng họp, ngồi xuống rất tự nhiên.

Giờ đây, bên trái anh là Hạ Vân, bên phải là Lôi Tuấn Quang.

Còn hai người Hạ Vân và Lôi Tuấn Quang đều đứng phắt dậy, hai tay buông ở bên người, nét mặt cung kính.

Đặc biết trong mắt Lôi Tuấn Quang còn mang theo nét cuồng nhiệt, nói: “Anh tới rồi ạ.”

Bùi Nguyên Minh không thèm ngước mắt lên nhìn, anh dựa vào ghế nói một cách từ tốn: “Lôi Tuấn Quang, anh nói cho bọn họ nghe xem tôi đến đây làm gì.”

Lôi Tuấn Quang khẽ gật đầu, xoay người lại nhìn một đám quản lí cấp cao ở đây, lạnh lùng nói: “Chủ tịch của chúng ta xuất hiện ở đây đương nhiên là để họp.” “Cái gì?”

Vào lúc này đây, không có ai là không sợ ngây người.

Mọi người trong phòng đều cảm thấy hình như não mình đình công rồi, không biết nên phản ứng như thế nào.

Bùi Nguyên Minh chính là chủ tịch?

Thế có nghĩa là anh chính là Thế tử Minh trong truyền thuyết?

Toàn thân Lý Kiều Vân run rẩy, dường như cô ta không còn hô hấp nữa rồi.

Khuôn mặt vốn dĩ nõn nà ngay lập tức chuyển thành trắng bệch như đã biến thành một cái xác không hồn.

Cánh tay đang giơ lên của Lê Văn Hiện cũng như hóa đá ở đó, đôi mắt anh ta tối lại, cứ ú ớ mãi chẳng nói được thành lời.

Một lát sau, đầu gối anh ta mềm nhũn cả, quỳ xuống “bộp” một cái. Anh ta không thể tin nổi, cái tên ở rể mà mình coi thường chính là Thế tử Minh trong truyền thuyết!

Còn Trương Thiên Thành cũng ngẩn người, khóe mắt giật không ngừng, muốn nói gì đó nhưng làm thế nào cũng không nói ra được.

Mỗi người ở đây lại có một biểu cảm khác nhau.

Thế nhưng họ đều có một điểm chung, họ đều bị thân phận của Bùi Nguyên Minh làm cho choáng váng mặt mày.

Tuyệt nhiên không có ai nghĩ rằng tên ở rể nổi tiếng ở Dương Thành lại chính là chủ tịch tập đoàn Thiện Nhân – Thế tử Minh trong truyền thuyết!

Lúc này Lý Kiều Vân mới hiểu tại sao lúc ở hội sở vịnh Half Moon, Bùi Nguyên Minh lại nói những lời đó.

Cũng hiểu được tại sao Trịnh Tuyết Dương vẫn luôn được tập đoàn Thiện Nhân đầu tư.

Chính vào thời điểm thân phận của Thế tử Minh được phơi bày này, mọi câu hỏi đều được trả lời một cách dễ dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK