Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1796:

“Cậu Lục, tôi là Tiền Chấn Hưng của bất động sản nhà họ Tiền, hôm nay tôi gặp chút rắc rối.

Trêu chọc đến Sở Tuấn Hiên và bạn của cậu ta, bọn họ muốn khiến nửa đời sau của tôi đều ngồi trên xe lăn, muốn khiến nhà họ Tiền chúng tôi phá sản”

Ở đầu dây bên kia, Lục Trọng Bằng hơi sửng sốt một lát, sau đó anh ta lạnh lùng nói.

“Sở Tuấn Hiên ư? Sao ông lại đắc tội với tên phế vật kia thế?” Rất hiển nhiên, Lục Trọng Bằng này chướng mắt Sở Tuấn Hiên.

Mà nghe thấy Lục Trọng Băng nói như thế, sắc mặt của Sở Tuấn Hiên cũng rất khó coi.

Bùi Nguyên Minh cười khẩy một tiếng, nhắc nhở.

“Tổng giám đốc Tiền, nói chính xác cho anh Lục đây biết, người mà ông đắc tội tới không phải là Sở Tuấn Hiên mà là Bùi Nguyên Minh tôi.”

Đâu dây bên kia điện thoại, trong nháy mắt yên tĩnh.

Sau đó giọng nói của Lục Trọng Bảng lại một lân nữa vang lên.

“Tôi khuyên ông một câu, nếu như anh ta muốn phế ông, ông hãy ngoan ngoãn mua xe lăn đì”

Giọng nói vừa vang lên, điện thoại lập tức cúp máy.

Bảo ông ta ngoan ngoãn mua xe lăn ư, có ý gì đây?

Vẻ mặt Tiền Chấn Hưng sững sờ, tất cả đều là lực bất tòng tâm, càng là không thể trêu chọc nổi, tương đương với sớm mua xe lăn, chờ chính mình bị phế đi.

Mãy trăm người đang có mặt ở đấy đều cảm thấy trong lòng hoảng hốt.

Mọi người đều không nghĩ đến, tên tuổi của Sở Tuấn Hiên không hù dọa được Lục Trọng Bằng, thế nhưng ba chữ Bùi Nguyên Minh này lại ép Lục Trọng Bằng đến sít sao.

Từ trong lời nói của Lục Trọng Bằng, tất cả mọi người đều nghe được anh ta vô cùng kiêng ky với Bùi Nguyên Minh.

Tất cả mọi người đều chảy đầy mồ hôi lạnh, cả người không ngừng run rẩy.

“Tuyệt vọng rồi sao? Hay là ông vẫn còn có chỗ dựa khác? Tôi cho ông thời gian để ông tiếp tục gọi người đến đây, người mà ông gọi tới ép được tôi, tất cả đều theo chiêu gió, không ép được thì tôi sẽ cho ông thời gian đi mua xe lăn.”

Bùi Nguyên Minh nhìn Tiền Chấn Hưng, bình tĩnh nói.

Trên trán Tiền Chấn Hưng đều là mồ hôi lạnh, lúc này đây ông ta vô thức nói.

“Tên họ Bùi kia, rốt cuộc cậu là ai? Theo như tôi được biết, trong mười gia tộc đứng đầu không có họ Bùi”

“Tôi nói rồi, tôi tên Bùi Nguyên Minh”

“Nhìn dáng vẻ này của ông là không gọi được những người khác đến nữa à? Vậy thì tôi sẽ phế ông.

Giọng nói vừa vang lên, súng trong tay Bùi Nguyên Minh đã chỉ vào đùi trái của Tiền Chấn Hưng, sau đó vẻ mặt lạnh lẽo bóp cò.

Đoàng.

Tiếng vang truyền ra, mùi khét bay đến.

Toàn trường đều là tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.

Cả người Tiền Chấn Hưng chấn động, ông ta đau đến mức cả người run rẩy, thế nhưng ông ta lại càng khiếp sợ hơn.

Ông ta không nghĩ tới ở ngay trước mặt mọi người, Bùi Nguyên Minh lại dám nổ súng.

Đoàng.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hững hờ, lại một lần nữa bóp cò.

Lần này đùi phải của Tiền Chấn Hưng cũng bị phế đi, cả người ông ta trực tiếp ngã trên mặt đất, không ngừng co quắp.

Lúc này đây, đau đớn dữ dội truyền đến, cả người Tiền Chấn Hưng run lẩy bẩy, nhưng không dám la lên, sợ kích thích đến Bùi Nguyên Minh dẫn đến họa sát thân.

Đoàng đoàng.

Bùi Nguyên Minh lại một lần nữa bắn hai phát súng, lần này trực tiếp phế đi hai tay của Tiền Chấn Hưng Sau khi làm xong mọi chuyện, Bùi Nguyên Minh mới ném súng trong tay xuống đất.

Trong suốt quá trình này, vẻ mặt anh lạnh nhạt, giống như thứ mình bắn không phải người mà chỉ là súc sinh mà thôi.

Bùi Nguyên Minh hờ hững, chậm rãi lên tiếng.

“Bất động sản nhà họ Tiền bắt đầu đóng cửa, tìm Trịnh Khánh Vân bồi thường ba nghìn năm trăm tỷ”

“Thiếu một xu thì ông tự chọn một mảnh đất có phong thủy tốt đi, tôi sẽ tặng ông một chiếc quan tài miễn phí”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK