Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 307

“Mày…” Tên đại ca có chút bối rối, người trước mặt này quá mức bình tĩnh. Quan trọng là vừa rồi một đám người cũng không đánh lại anh ta, một mình gã thì có thể làm được gì chứ.

“Anh… anh rốt cuộc muốn làm gì?” Đại ca sợ hãi hỏi.

“Nói đi.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nói cho rõ ràng, nói cho dễ hiểu thì tao còn tha cho mày một con đường sống, còn nếu như mày nói không rõ, thì đừng trách tao.”

“Được.” Đầu tên đại ca đầy mồ hôi lạnh, khí thế của người thanh niên trước mặt này rất đáng sợ, suýt nữa gã ta theo bản năng muốn tát cho mình một cái, sau đó cúi thấp người nói: “Đại…dại ca, anh muốn biết cái gì, tôi sẽ nói hết!”

“Là một người phụ nữ, là một người phụ nữ nhìn rất giàu có giao cho bọn tôi xử lý anh, bà ta chỉ có một yêu cầu, là phải đánh cho anh thành tàn tật, còn nếu nhìn anh không vừa mắt, thì giết anh luôn cũng được.”

“Giết chết tao?” Bùi Nguyên Minh cười: “Bà ta có phải họ Bùi không?”

“Bọn tôi không biết, bọn tôi chỉ biết lấy tiền làm việc, nhưng mà tôi có hình của bà ta, là do một người dưới tay tôi chụp lén được…” Vừa nói, tên đại ca vừa run run đưa điện thoại qua.

Bùi Nguyên Minh nhận lấy điện thoại tùy ý nhìn lướt qua, trong điện thoại là hình của một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, Bùi Nguyên Minh cảm thấy hơi quen nhưng lại không nhớ nổi tên. “Là người bên dòng thứ trong nhà họ Bùi sao?” Bùi Nguyên Minh cười nhạt, bản thân anh chỉ mới đi khỏi nhà họ Bùi ba năm mà thôi, vậy mà mấy con tôm cá nhỏ trong dòng tộc cũng dám đến làm phiền anh.

“Bà ta đi đâu vậy?” Bùi Nguyên Minh hỏi.

“Không… không biết… Nhưng có một thằng mặt trắng đi theo bên cạnh bà ta, hình như bà ta có nói muốn giao một cái công ty nào đó ở thành phố Hải Dương cho thằng mặt trắng đó…” Tên đại ca đó cố gắng nhớ lại, nói hết %3D những gì biết được, rõ ràng là sợ Bùi Nguyên Minh sẽ giết gã.

Là muốn nhắm vào công ty đầu tư Bùi Thị à?

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, mấy ngày nay anh cũng không có tới công ty, không phải vì vậy mà đã xảy ra chuyện rồi chứ?

Anh theo bản năng cầm lấy điện thoại muốn gọi hỏi Hạ Vân một chút, lại phát hiện vùng ngoại thành không có tín hiệu.

Không để ý tới những người này nữa, Bùi Nguyên Minh quay lại chiếc Porsche, nhanh chóng khởi động xe. “Tôi không cần biết bà là ai, có quan hệ gì với nhà họ Bùi, nhưng nếu dám địa bàn của tôi đụng vào người của tôi, dám ra tay với người của tôi, vậy thì đừng trách tại sao tao không nể tình xưa nghĩa cũ…”

Về tới thành phố, điện thoại của Bùi Nguyên Minh rốt cuộc có tín hiệu, đầu tiên là điện thoại của Hạ Vân gọi vào.

“Giám đốc, anh không có việc gì chứ? Vừa nãy tôi gọi cho anh mãi mà không được.” Bên kia điện thoại, giọng của Hạ Vân rõ ràng có vẻ lo sợ.

“Tôi không sao, điện thoại ở vùng ngoại thành không có tín hiệu, vừa trở về, có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không?” Bùi Nguyên Minh hỏi. “Thật sự đã xảy ra chuyện, hôm nay có một người đàn ông cầm theo văn

bản nhậm chức do nhà họ Bùi ký, tự xưng là giám đốc mới của công ty…”

Giọng Hạ Vân mang theo vài phần ấm ức nói.

“Hắn ta có làm gì cô không?” Trong lòng Bùi Nguyên Minh “lộp bộp” một tiếng, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì chứ?

“Không có…Tôi cũng không phải dễ bị lợi dụng, nhưng mà giám đốc, nếu người này thật sự là giám đốc mới, vậy thì tôi sẽ chuẩn bị từ chức.” Hạ Vân cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Bùi Nguyên Minh nghe ra được sự sợ hãi trong lời nói của cô. “Cô đừng lo lắng, không cần biết văn bản nhậm chức của hắn là thật hay giả, đều không có nghĩa lý gì hết, nếu tôi đã biết, tôi sẽ xử lý việc này, tôi sẽ cho cô một lời giải thích.”

Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng, mặc kệ người này rốt cuộc là ai, nếu dám để ý tới Hạ Vân, vậy thì hắn ta xong đời rồi.

Còn một điều nữa, là tại sao người này lại có văn bản nhậm chức của nhà họ Bùi?

Nhưng cho dù thế nào, anh sẽ khiến nhà họ Bùi phải cho anh một lời giải thích về việc này.

Không đến công ty, Bùi Nguyên Minh đi khách sạn Royal trước, tìm được

Ngô Kim Hổ.

Khách sạn Royal vẫn chưa đóng cửa, Ngô Kim Hổ đi ra đầu tiên, vừa nhìn thấy là Bùi Nguyên Minh, gã trầm giọng nói: “Cậu chủ Bùi, nghe nói công ty xảy ra chuyện lớn à?”

“Anh biết?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày.

“Lúc nãy thư ký Hạ gọi cho tôi, nói là tạm thời không tìm thấy anh, bảo tôi giúp điều ra lai lịch của một người càng sớm càng tốt, nhưng tôi lại không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì…” Ngô Kim Hồ nhanh chóng nói.

“Điều tra người nào? Điều tra rõ hết rồi chứ?” Bùi Nguyên Minh đi vào văn phòng ngồi xuống.

“Đã xong rồi, đây là tài liệu, anh xem đi.” Ngô Kim Hồ cung kính đưa qua một phần văn kiện.

Bùi Nguyên Minh mở ra xem, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc:

“Giang Văn Huy?” “Đúng vậy, là hắn ta, đó chính là người thừa kế của một dòng họ hạng ba thành phố Hải Dương, cũng không biết tại sao thư ký Hạ muốn điều tra hắn.” Ngô Kim Hồ nói.

Bùi Nguyên Minh hơi kinh ngạc, tên Giang Văn Huy này với nhà họ Bùi bắn đại bác cũng không tới, vì sao Hạ Vân phải điều tra hắn? Chẳng lẽ người này, chính là cái tên giám đốc mới đó?”

“Còn người thì sao? Có thể tìm được không?” Bùi Nguyên Minh buông tài liệu xuống.

“Cậu chủ Bùi, cho tôi một giờ, tôi nhất định sẽ tìm được người.” Ngô Kim Hồ khoanh tay nói, khó có được cơ hội, tất nhiên anh ta muốn biểu hiện tốt một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK