Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Bùi Nguyên  Minh. Lúc này, ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng nhíu chặt mày lại.

Đối với cô mà nói, Bùi Nguyên Minh luôn là người thích khoe khoang, thuận miệng nói ra những việc to tát một cách tùy tiện, tật xấu này cả đời cũng không bỏ được.

Ngụy Thanh “Hừ” một tiếng rồi cười to: “Ha ha ha ha … Anh nói cái gì cơ? Cuộc khảo sát nhập ngũ mà anh nói muốn tham gia là có thể tham gia sao? Anh nghĩ bản thân anh là ai?”

“Anh đúng là nực cười!”

“Anh biết không?”

“Những người tham gia cuộc khảo sát nhập ngũ lần này là ai? Mười người ưu tú nhất của từng quân khu mới có tư cách để tham gia cuộc khảo sát tuyển chọn này!”

“Chỉ có những người này mới có khả năng mang theo ba người thân vào tham gia!”

“Anh làm gì có cửa chứ, chỉ là một người bất lực, lại nghĩ có thể tham gia?”

Bùi Nguyên Minh nhún vai, không tức giận mà trả lời: “Đúng vậy, anh cũng biết mỗi người chỉ có thể mang theo ba người thân à?”

“Hơn nữa, lần này có người đặc biệt tới mời tôi tham gia, thậm chí còn nói, không có tôi, cuộc khảo sát quân đội lần này không có ý nghĩa gì cả!”

Sắc mặt Lữ Lâm và Thanh Nhã biến đổi, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh.

Sắc mặt của hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh tối sầm lại.

Lúc này Trịnh Tuấn cúi gằm mặt xuống, hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống!

Cậu ta ngày càng không biết xấu hổ!

Cuộc khảo sát quân đội không có cậu ta sẽ không được tổ chức sao? Đừng nói những người khác không tin, ngay cả hai vợ chồng ông ta cũng không tin!

Phía sau, Trịnh Khánh Vân đều cảm thấy những lời Bùi Nguyên Minh nói khó có thể là sự thật!

Cô ta đứng phía sau Bùi Nguyên Minh mà thấy xấu hổ thay cho anh.

Ngụy Thanh cười ha ha, nói: “Thật là buồn cười!” “Không có anh thì không thể tổ chức được? Anh cho rằng anh là thống lĩnh, hay là Thế Từ Minh?

Thanh Nhã dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn Thanh Linh, nói: “Chị, không phải em nói gì chị, nhưng mà người trong gia đình chị quả thật rất đáng lo ngại!” “Hôm nay, em thật sự thấy xấu hổ thay cho chị!” “Mấy người không cảm thấy xấu hổ, nhưng bọn em cảm thấy xấu hổ thay cho gia đình chị!”

Trịnh Tuấn cũng lộ vẻ mặt xấu hổ, sắc mặt trở lên tối sầm quay sang nhìn Bùi Nguyên Minh, mắng: “Con không nhớ tối qua ba nói gì với con sao? Ba đã nói gì với con? Hôm nay đến đây là để ăn cơm! Con nói những câu vô nghĩa như thế làm gì!”

“Kết quả là gì? Con ở nơi này khoe khoang bàn thân! Con có để ba vào mắt không!” “Sớm biết như vậy đã không đưa con tới đây! Như vậy cũng không làm ra cái loại chuyện xấu hổ này!”

Thanh Linh tức giận trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Mọi người muốn

Chương nghĩ sao thì tùy, nhưng con sẽ tham gia cuộc khảo sát nhập ngũ này.” “Bốp!”

Lữ Lâm dùng tay đập mạnh xuống bàn, giận dữ quát lên: “Trịnh Tuấn! Người nhà anh không biết thế nào là quy củ sao?” “Con rể nhà anh không hiểu chuyện? Trong mắt không coi chúng ta là là người bề trên sao?”

Thanh Nhã cũng cười lạnh nói: “Chị, con rể chị đã nói như vậy, bữa cơm này e rằng không thể cùng nhau ăn nữa rồi!” “Địa vị nhà anh chị cao, chúng em không với tới!

Đi, không ăn nữa!” “Ở trước mặt nhà họ Thanh này mà bày ra bộ mặt sĩ diện sao, hừm!”

Ai cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại ra nông nỗi này!

Đáng lý buổi gặp mặt này phải khiến mọi người cảm thấy vui mừng, không nghĩ tới lại tan rã trong bầu không khí này.

Trịnh Tuấn và Thanh Linh vô cùng hoảng hốt!

Vốn nghĩ muốn dựa vào bữa ăn tối nay để giảm bớt mối quan hệ căng thẳng với nhà mẹ vợ.

Sau đó nhờ em gái giúp đỡ gia đình họ một chút. Nhưng lại không thể ngờ được, mọi chuyện lại bị Bùi Nguyên Minh làm cho thất bại?

Lúc này, sắc mặt bọn họ đều tối sầm lại giống như một tảng băng! “Khánh Vân, cháu mau khuyên nhủ bố mẹ đi, đừng để bọn họ tức giận!” “Tối nay là do chú dì có lỗi, chờ khi nào hai người bọn họ hết giận, chúng ta sẽ gặp họ để giải thích!”

Trịnh Tuấn và Thanh Linh vô cùng sợ hãi, nếu làm cho người nhà họ Thanh tức giận thì phải làm sao bây giờ? “Dạ, việc này cứ giao cho cháu!”

Trịnh Khánh Vân cũng biết đây là chuyện lớn.

Nói xong, sắc mặt của cô ta có vài phần phức tạp.

Mà Ngụy Thanh đứng ở trước cửa, nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Tôi hy vọng vào ngày diễn ra cuộc khảo sát quân đội có thể nhìn thấy anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK