Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1894:

Không đợi Bùi Nguyên Minh mở miệng nói gì, Uông Linh Đan có chút chần chừ nói: “Bùi Nguyên Minh, vừa rồi ba tôi mới tỉnh dậy ở bệnh viện, sau khi tỉnh dậy, ông ta bảo tôi ngày mai một mình đến nhà họ Uông.”

“Ông ấy nói, sẽ cho tôi một lời giải thích trước mặt người nhà họ Uông”

“Cho nên tôi muốn…”

“Nếu không anh đừng đi”

“Dù sao đây là việc xấu trong nhà”

Lúc nói ra những lời này, trên gương mặt Uông Linh Đan có chút đau khổ.

Bùi Nguyên Minh sửng sốt một lát, sau đó anh lập tức hiểu rõ.

Tám mươi phần trăm là Uông Linh Đan đã đoán ra được chân tướng sự việc, mà chân tướng của chuyện này, cô ta không muốn bị mình biết.

Đây coi như là một chút tôn nghiêm cuối cùng của cô ta, nếu hoàn toàn để lộ ra trước mặt mình, với tâm tính của Uông Linh Đan, có lẽ sẽ không tiếp nhận nổi.

Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Được, vậy tự cô đi đi, tôi sẽ bảo Tư Đồ Chí Khang đi theo cô, nhỡ đâu có chuyện gì thì liên lạc với tôi trước ““

“Được” Uông Linh Đan gật đầu.

“Ngoài ra còn có một chuyện, hiện giờ ba tôi đã hoàn toàn thất thể ở tập đoàn nhà họ Uông, bị đả kích, ngày mai anh có thể hoàn toàn chữa khỏi cho Kim Tuyết Ngọc hay không?”

“Đây xem như là giúp tôi một việc, trả nợ công ơn nuôi dưỡng của ông ta”

Bùi Nguyên Minh xem như đã nhìn ra, tuy Uông Vĩ Thành không có tình cảm gì với con gái, nhưng với tâm tính của Uông Linh Đan, cô ta không có khả năng quả quyết vứt bỏ tình ba con.

Huống chi hiện giờ Uông Vĩ Thành rơi vào kết cục như thể, Uông Linh Đan lại càng sinh lòng thương hại.

“Được, ngày mai chúng ta chia ra làm hai con đường, sáng sớm tôi đến bệnh viện, cô đến nhà họ Uông.”

“Nếu thuận lợi, chúng ta còn có thể cùng nhau ăn cơm trưa.”

Bùi Nguyên Minh duỗi cái lưng mỏi.

Cơm trưa còn có thể cùng ăn, nhưng bữa tối thật sự không có thời gian.

Cùng lúc đó, Bách Lạc Môn ở thủ đô.

“Bốp!”

Uông Vĩ Thành ngôi trên ghế sô pha, bỗng nhiên cốc cà phê trong tay rời khỏi tay, đập mạnh về phía góc tường, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

Chân Vũ Long ngôi đối diện ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt dùng cắt móng tay cắt móng tay mình, đồng thời mở miệng nói: “Bác trai, chuyện hôm nay cháu biết rồi”

“Chuyện nhỏ như vậy mà thôi, bác cần gì phải tức giận?”

“Đợi ngày mai lên vị trí phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô xong, như vậy mọi thứ sẽ tự nhiên trở lại trong tay bác.”

“Chỉ là một tên Bùi Nguyên Minh, cho đến lúc này, bác muốn giết như thế nào đều được? Không phải sao?”

Uông Vĩ Thành ngẩng đầu nhìn Chân Vũ Long, chậm rãi nói: “Thế tử Chân, không phải là cậu phái Dương Định Siêu đi giải quyết họ Bùi sao?”

“Sao bây giờ còn chưa có kết quả?”

“Nếu giải quyết cậu ta sớm một chút, sẽ không có những chuyện xấu như ngày hôm nay!”

Chân Vũ Long thản nhiên nói: “Hội trưởng Uông có điều không biết, tuy Dương Định Siêu ra tay, nhưng có một người cũng ra tay bảo vệ Bùi Nguyên Minh”

“Hơn nữa người này, cũng là người quen của bác: “Bảo vệ Bùi Nguyên Minh? Nếu là Thanh Hư đạo trưởng mà nói…” Uông Vĩ Thành nhíu mày.

“Không phải ông ta” Chân Vũ Long cười mà như không cười mở miệng: “Mà là một người càng đáng chú ý hơn”

“Tân Ý Hàm?” Sắc mặt Uông Vĩ Thành đột nhiên thay đổi.

Hiện giờ cả thủ đô đều biết, người ông ta chú ý nhất chính là Tân Ý Hàm, vì người này là chướng ngại lớn nhất ngăn cản ông ta ngồi lên vị trí phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô.

“Chính là cô ta, hơn nữa dựa theo tin tức tôi nhận được, Bùi Nguyên Minh xuất hiện, tám mươi phần trăm là do Tần Ý Hàm bố trí, bao gồm các hành động của cậu ta, đều nhằm vào hội trưởng Uông, mục đích đơn giản chính là vì khiến bác không có biện pháp lên nắm quyền.”

“Nhưng mà lôi đài tối ngày mai, hội trưởng Uông cứ việc yên tâm, trừ Hùng Tứ Hải thuộc hạ của bác, phía bên cháu còn mời một cao thủ tới áp trận giúp bác nữa”

“Anh Kuroda, ra ngoài gặp hội trưởng Uông đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK