Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1478

Tất cả mọi người nghe đến đây, đều biết tên đầu trọc này đang châm chọc Bùi Nguyên Minh.

Một tên ở rể, sao có thể có mấy chục nghìn tỷ?

Nếu nhiều tiền như vậy, đã sớm thành thượng khách trong giới nhà giàu rồi.

Nhưng vấn đề là, bộ dạng này của Bùi Nguyên Minh nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người trong giới thượng lưu! “Mấy chục nghìn tỷ sao?”

Bùi Nguyên Minh cười. “Tôi không có hứng thú với tiền, cũng không biết trong ngân hàng của tôi có bao nhiêu tiền.”

“Nhưng hơn ba trăm năm mươi nghìn tỷ hắn là có.”

Nghe Bùi Nguyên Minh nói những lời này, mấy cô gái tiếp khách bắt đầu trợn trắng mắt, cả đám đều không ngừng cười mia.

Còn ba trăm năm mươi nghìn tỷ nữa chứ?

Chúng tôi nhìn anh ngay cả ba triệu rưỡi cũng không lấy ra được!

Khoác lác như vậy, sao không đi tham dự cuộc thi đấu võ mom di!

Ở đó anh càng khoác lác nhiều thì càng kiếm được nhiều.

Ngay cả Trịnh Khánh Vân nghe thấy thế cũng sửng sốt một lát, sau đó “bùm” một tiếng gương mặt trắng bệch.

Tuy cô ta biết anh rể rất có bản lĩnh, nhưng mà ba trăm năm mươi nghìn tỷ, số tiền này không thể nói suông.

Cô ta cảm thấy tỷ phú mấy nghìn tỷ thì có, nhưng mấy nghìn tỷ chênh lệch với mấy trăm nghìn tỷ quá lớn, không phải chỉ thêm số không vào thôi. “Câu chủ ba trăm năm mươi nghìn tỷ à…”

Bach Tuấn Hảo cười ha ha, lúc này nhìn Bùi Nguyễn Minh như nhìn một tên ngốc.

Tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ sao? Chỉ sợ thế tử Đà Nẵng, cũng không có nhiều như vậy?

Có lẽ gia tộc đứng sau lưng bốn cậu chủ ở Cảng Thành, sáu thể tử ở thủ đô có thể lấy ra tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ.

Nhưng đám thế tử cậu chủ này, tự mình đều khó có khả năng có nhiều tiền như thế. Nếu Bùi Nguyên Minh này thật sự có tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ, như vậy đừng nói là ở Dương Thành, cho dù là ở

Yến Kinh cũng có thể hoành hành ngang ngược. “Cậu chủ ba trăm năm mươi nghìn tỷ à!”

Lúc này người đàn ông đầu trọc giả bộ lộ ra rung động, sau đó không ngừng khom lưng: “Hôm nay tiểu đệ tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, sau này mong anh Bùi chiếu cố nhiều hơn.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi không có hứng thú chiếu cố cậu, dù sao chúng ta không quen”

“Vù..”

Nghe Bùi Nguyên Minh còn đang làm bộ kén chọn, cả đám người đều cảm thấy buồn cười.

Tên ở rể này đúng là buồn cười!

Nói anh béo, anh thật sự thở gấp rồi! Anh không biết rốt cuộc là mình mất mặt cỡ nào à!

Vẻ mặt Bạch Tuấn Hào nghiêm túc, nói: “Được rồi Chu Chính Nghĩa, tất cả đều im lặng đi, thức thời một chút, nhỡ đâu đắc tội cậu chủ Bùi, người ta lấy ba trăm năm mươi nghìn tỷ đập chết cậu đấy!”

“Đã rõ, đã rõ!”

Lúc này Chu Chính Nghĩa cúi đầu khom lưng: “Tôi nhất định sẽ chiêu đãi cậu chủ Bùi của chúng ta thật tốt.”

Lúc này anh ta cố ý sắm vai hề, giống như vô cùng sợ hãi Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mọi người đều cười ha ha, đương nhiên là đối tượng khinh bỉ không phải là Chu Chính Nghĩa, mà là Bùi Nguyên Minh. “Cậu chủ Bùi, trên người anh có ba trăm năm mươi nghìn tỷ, Dương Thành tuyệt đối là phú hào đứng đầu đẩy.”

Lúc này Bạch Tuần Hào bưng ly rượu vang đi tới. “Lần này tôi tới Dương Thành, là vì nhà họ Bạch ở Tô Hàng chúng tôi chuẩn bị tới Dương Thành đầu tư.”

“Đương nhiên, dù sao chúng tôi cũng là người từ ngoài tới, cho nên cần tìm phú hào bản địa hợp tác. “Chúng tôi đầu tư một dự án khu vui chơi, giai đoạn đầu tổn ba mươi lăm nghìn tỷ “Hay là anh nhận một nửa đầu tư đi?”

“Chúng tôi đảm bảo, ba năm sau anh có thể thu hồi lại vốn, lợi nhuận trong năm năm là ba mươi lăm nghìn tỷ, thế nào?”

Bạch Tuấn Hào nghiêm túc: “Đối với cậu chủ Bùi có ba trăm năm mươi nghìn tỷ mà nói, mười bảy nghìn năm trăm tỷ chỉ là chín trâu mất một sợi lông, không nhằm nhò gì đúng không?”

Mấy cô gái tiếp khách đều lộ ra biểu cảm hiểu trong lòng mà không nói ra, nhìn Bùi Nguyên Minh giống như nhìn một con tôm tép nhãi nhép,

Anh Bạch đúng là xấu xa.

Đây là muốn điên cuồng vả mặt Bùi Nguyên Minh mà. Sau này, chỉ sợ cậu chủ Bùi này sẽ thành danh nhân” ở Dương Thành? “Chúng ta đi thôi!”

Lúc này Trịnh Khánh Vân vô cùng phần nộ, những người này hơi quá đáng, cô ta không muốn thấy Bùi Nguyên Minh tiếp tục chịu nhục, chuẩn bị kéo anh rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK