Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Quân cũng cười khổ: “Đúng vậy, Chân Gia Thủ Đô thứ chín của chúng ta, trước mặt ẩn thế Hình gia, thật là mất mặt…”

“Còn chưa cố gắng, còn chưa nỗ lực, các ngươi liền có thái độ này, còn nói năng lực chính mình có hạn!”

“Đây là thái độ giúp đỡ người khác sao?”

Dì tôn một mặt cười lạnh.

“Nếu không phải các ngươi là thân thích của ta, các ngươi thật sự cho rằng, các ngươi có tư cách giúp Tiểu Hồng sao?”

“Mà ta lại là một thành viên của chính phủ!”

“Ta đã hạ thấp mặt mũi cầu xin các ngươi, cho các ngươi nhiều thể diện và cơ hội, nhưng cuối cùng, các ngươi lại không trân trọng!”

” Quả thực là cho thể diện mà không cần!”

Thanh Linh sửng sốt một chút, hiển nhiên đây là lần đầu tiên, bà thím đụng độ với người không thèm nói đạo lý, còn cao thủ hơn chính mình.

Giờ phút này nàng cũng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: ” Vương bát đản, theo lời nói của ngươi, việc ngươi tới tìm chúng ta nhờ giúp đỡ,đã trở thành vinh hạnh của chúng ta rồi sao?”

“Cha mẹ…”

Thấy bầy vịt giời lại sắp cãi nhau, Trịnh Tuyết Dương không khỏi xoa xoa thái dương, vô thức liếc nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu không thì anh giúp dì Tôn một chút.”

Bởi vì Trịnh Tuyết Dương nhớ ra, Bùi Nguyên Minh mới ném danh thiếp cá nhân của Hình Hoàng Ích ở ngân hàng Kim Lăng.

Điều này cho thấy, Bùi Nguyên Minh và Hình Hoàng Ích, hẳn là có quan hệ cá nhân.

Cho nên xét về tính cách của Bùi Nguyên Minh, anh vừa mới mở miệng như vậy, hẳn không phải là tại khoe khoang khoác lác, mà là thật sự có bản lĩnh hỗ trợ.

Nhìn thấy tình cảnh lúc này, Trịnh Tuyết Dương đành phải lên tiếng.

“Bùi Nguyên Minh có thể giúp sao!?”

Nghe được lời nói của Trịnh Tuyết Dương, dì Tôn tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy.

“Tuyết Dương, ngươi đừng đùa như vậy được không!”

“Trên đời ai mà không biết, chồng cũ của ngươi, hoàn toàn là một thứ rác rưởi !?”

“Không muốn giúp thì cứ nói!”

“Nói sớm đi, đừng làm chúng ta phí công cúi gằm mặt xuống cầu xin!”

” khi thì nói cái gì năng lượng không đủ, một hồi lại đem một tên phế vật ra tới lừa phỉnh ta!”

“Ngươi làm chuyện này, có hứng thú hay không?”

“Chúng ta không ngốc!”

Nói đến đây, dì tôn rùng mình vì tức giận.

Theo bà ta, Trịnh Tuyết Dương nói lời này, chính là vì muốn lừa bà ta.

Rốt cuộc bà ta biết, Bùi Nguyên Minh con rể cửa này, không có chút bản lĩnh nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK