Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 148.

“Vợ à, xem ra tôi nay em không cần đi với tên dối trá này đâu. Ngay cả Tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị mà anh ta còn không biết thì còn có ích lợi gì nữa? Thôi thì ngày mai cứ để anh đưa em đi gặp Hạ Vân bạn anh đi, không chừng còn có hiệu quả hơn đấy.” Bùi Nguyên Minh nói với Trịnh Tuyết

Dương. “Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương mừng rỡ, Hạ Vân là thư kí của công ty đầu tư Bùi Thị, nếu được cô ấy chỉ đường dẫn lối chắc chắn sẽ có ích hơn là quen biết vị lãnh đạo cấp cao nào.

Sắc mặt Tô Hoài Bão tối sầm lại, nhưng Triệu Lan Hương lại khẽ lắc đầu ra hiệu anh ta đừng tiếp tục nữa. Tình huống này rõ ràng là do anh ta lỡ miệng, nói sao cũng không cứu vớt được nữa.

Lúc này, càng ngày càng có nhiều người tới khu đấu giá, về cuối có gần cả nghìn người. Có thể nói rằng, độ phổ biến của hội đấu giá Vân Hòa này thực sự rất lớn.

Một lúc sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Những vật phẩm đầu tiên được đem ra đấu giá là mấy bộ sưu tập đồng hồ, đồ trang sức… Tuy rằng đều là những đồ vật khá hiếm nhưng mọi người đều không hứng thú lắm.

Giá giao dịch của những thứ này dao động từ hàng trăm triệu đến vài tỷ đồng. Tuy rằng giá trị thực sự đắt đỏ nhưng còn lâu mới khiến người ta trầm trồ muốn mua.

Nhưng khi vật phẩm đấu giá tiếp theo được bày ra, toàn bộ phụ nữ dưới hội trường đều bật thốt, đôi mắt sáng lấp lánh.

Đó là một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ, áng chừng bằng mắt thường ít

nhất phải 12,3 carat, không những thế còn óng ánh đẹp mắt, dù là kiểu dáng được mài giũa hay độ trong suốt của viên kim cương đều vô cùng hoàn hảo.

Một viên kim cương như vậy là thứ độc nhất vô nhị, vậy mà hiện giờ lại được đặt trên bàn đấu giá.

“Trời ạ! Đây là viên kim cương to bằng trứng bồ câu trong truyền thuyết, mà năm đó nghe nói viên kim cương này được phát hiện tại Nam Phi phải không?”

“Tôi nghe nói viên kim cương này do đích thân một bậc thầy kim cương châu Âu thiết kế, được khảm thành một chiếc nhẫn đính hôn. Viên kim cương giá trị này được gọi là Ngôi Sao Vĩnh Hằng!”

“Kim cương vĩnh cửu, một viên vĩnh hằng!?”

Thật không thể ngờ được vật như vậy có thể xuất hiện ở đây.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương vô thức hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc đáng yêu.

Chỉ có thể nói rằng, chiếc nhẫn kim cương như vậy vô cùng quý giá. Đối với bất kỳ ai, nó cũng đều là bảo vật vô song, có thể thấy nhưng không thể có.

Nếu có thể được người mình yêu cầu hôn bằng chiếc nhẫn ấy, đó thật sự là chuyện lãng mạn khó mà tưởng tượng được. Bây giờ chiếc nhẫn kim cương huyền thoại này lại xuất hiện, vậy thì với những người phụ nữ có mặt ở đây, chỉ cần có gia thế, họ sẽ đoạt lấy nó.

Không chỉ là Trịnh Tuyết Dương, Triệu Lan Hương dong da đỏng đảnh cũng sáng mắt lên.

Vào giờ phút này, Đặng Nhã Lan đang ngồi bên cạnh cũng tập trung hết tinh lực lên bàn đấu giá, gần như đứng ngồi không yên.

Ngay sau đó, giá khởi điểm được tiết lộ: Một triệu năm trăm nghìn đô la Mỹ. Mà đây mới chỉ là giá khởi điểm mà thôi, mỗi lần giơ bảng đều phải thêm ít nhất một triệu rưỡi đô la, điều này đã khiến không ít người phải rút lui.

Đương nhiên, cũng vì thứ này quá quý giá. Nếu có người nào đó thực sự muốn chiếm lấy thì e rằng không hề dễ dàng chút nào. “Tuyết Dương, hình như cô rất thích chiếc nhẫn Ngôi Sao Vĩnh Hằng này nhỉ. Hay là để tôi lấy cho cô nhé? Với chiếc nhẫn này, cô có thể có một hôn lễ đáng nhớ rồi, được không?” Tô Hoài Bão vốn định dừng hành động, nhưng anh ta biết thời cơ của mình đã đển.

Không một người phụ nữ nào có thể kìm chế được bản thân trước sự quý giá của chiếc nhẫn này, kể cả Trịnh Tuyết Dương.

Vừa nói xong, Tô Hoài Bão không cho Bùi Nguyên Minh có cơ hội mở miệng mà đột nhiên giơ tay lên, sau đó đứng lên nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn.

“Tôi trả bảy triệu đô!”

“Bảy triệu đô! Quý ông này ra giá quá mạnh tay, ra th ẳng bảy triệu đô luôn! Nếu không có người nào ra giá nữa, Ngôi Sao Vĩnh Hằng sẽ thuộc về quý ông này ạ!” Người chủ trì cuộc đấu giá là một cô gái có vóc dáng xinh đẹp, lúc này đôi môi đỏ mọng của cô ấy đang nở một nụ cười khẽ.

“Oa! Tổng giám đốc Hoài Bão thật là hào phóng, vì Tuyết Dương mà bỏ ra bảy triệu đô không chớp mắt. Tuyết Dương, nếu có người đàn ông nào đối xử với chị như thế, không cần nhiều lời, chị sẽ lập tức gả cho người đó!” Triệu Lan Hương ngồi bên cạnh mở miệng nói, giọng điệu khoa trương, sau đó liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, tiếp tục nói: “Không giống người nào đó, là con rể rồi, chẳng tặng được cho ai cái gì đã đành, mỗi ngày còn phải đi theo vợ chỉ để lấy ba trăm bạc. Đúng là đồ bỏ đi!”

“Phụt…”

Nhiều người ngồi ở hàng ghế thứ hai, thứ ba phía sau không khỏi phì cười. Thời nay rồi mà vẫn có người đòi vợ ba trăm nghìn đồng tiền tiêu vặt, thật là hết nói nổi.

Bùi Nguyên Minh nhíu mày, Triệu Lan Hương này bị điên à? Muốn thổi phồng Tô Hoài Bão thì là chuyện của cô ta, còn kéo cả anh vào làm gì?

Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Triệu Lan Hương, cô xúc động như vậy thì sao không gả cho tổng giám đốc Bão đi? Không phải cô luôn nói muốn quen biết sếp của tôi sao? Bây giờ người này còn giàu hơn cả sếp của tôi nữa, cô không biết nắm bắt cơ hội thì cũng đừng trách tôi đã không nhắc nhở cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK