Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2462:

Âm!

Không chờ Lý Nhã Kỳ vung kiếm chém xuống thì Bùi Nguyên Minh đã công chân, theo phản xạ đá mạnh vào người cô.

Trong nháy mắt, thân thể Lý Nhã Kỳ mất đà đập vào kệ sách, đau đến mức không bò dậy nổi. Không chỉ vậy, thanh kiếm trong tay cô cũng gãy làm hai.

Gương mặt Lý Nhã Kỳ xám ngoét, hoàn toàn không tin được chuyện đang diễn ra trước mắt. Bùi Nguyên Minh chẳng hề liếc mắt nhìn đến bốn người kia, từng bước đi ra ngoài. Anh đi thẳng đến chỗ Tô Phúc Lâm, động tác nhanh đến mức đám đệ tử không tài nào phản ứng kịp.

Chờ đến khi bọn họ nhận thức mọi chuyện thì Bùi Nguyên Minh đã vươn tay chặn đường Tô Phúc Lâm mất rồi.

Tô Phúc Lâm đang cầm trong tay la bàn phong thủy, thời điểm ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh liền sửng sốt.

“Tô đại sự, thật ngại quá. Trái đất quả nhiên rất tròn, để chúng ta gặp lại nhau nữa rồi”

Bùi Nguyên Minh vung tay, đám đệ tử đều loạng choạng ngã ra sau, Anh lộ ra nụ cười thân thiết, nhìn chằm chằm Tô Phúc Lâm.

Đối phương vô cùng bất ngờ, không nghĩ đến ngay cả học trò cưng Lý Nhã Kỳ cũng chẳng ngăn nổi Bùi Nguyên Minh. Tô Phúc Lâm nhìn anh, thanh âm lạnh như băng..

“Cậu muốn gì?”.

“Không muốn gì cả. Chỉ là, tôi muốn nói cho ông biết, tôi đánh cược Hòa Thanh Phong chắc chắn sẽ liên lạc với tôi. Nếu ông muốn hại chết đối phương, tôi sẽ không cứu Hòa Thanh Phong. Nhưng ông đoán xem, nếu như vậy thì đến lúc ấy liệu ông có toàn mạng bước ra khỏi Las Vegas không?”

“Khốn khiếp! Cậu dám càn rỡ nói với tôi những lời như vậy hả? Bùi Nguyên Minh, tôi nói cho cậu biết.”

Tô Phúc Lâm giận tím mặt, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào mặt anh. Bùi Nguyên Minh không hề nao núng, ngay lập tức tát vào mặt Tô Phúc Lâm. Thanh âm đầy vang dội, Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở lời. .

“Ngại quá, tôi không muốn phí lời với ông chút nào. Tốt nhất ông nên suy nghĩ cho kĩ, nên nói lời gì ra cho êm tai dễ nghe ấy”.

Dứt lời, Bùi Nguyên Minh lập tức đi thẳng về phía nhà tổ. Tô Phúc Lâm đau đớn bưng lấy gò má, vài giây đầu còn sững sờ nhưng sau đó liền ngẩng đầu cười to, đôi mắt tràn ngập bản độc. Ông ta lập tức lấy điện thoại, liên lạc với sự Tuệ Lan.

“Mọi chuyện trở nên phiền phức rồi. Tên Bùi Nguyên Minh kia đi tới nhà tổ, nói không chừng có thể cứu được Hòa Thanh Phong”

“Cứ việc để hắn đi, chết ở nơi ấy càng tốt. Không chết thì tôi sẽ thu xếp người tiễn hắn đi một đoạn. Chỉ cần ông đảm bảo nhà họ Hòa không có bất kì ai chết. Đợi đến khi tôi chấp chưởng, nhất định không thiếu chỗ tốt dành cho ông”

Nhà tổ, âm khí trùng trùng. Bùi Nguyễn Minh vừa bước vào liền nhìn thấy vài tên vệ sĩ nhưng đều sớm chìm vào hôn mê. Sau khi xác định những người này hoàn toàn không hề nguy hiểm đến tính mạng, anh không chậm trễ thêm nữa, càng tiến sâu vào trong.

Kiến trúc cũ kĩ, bám đầy bụi mờ, không gian không chỉ rộng còn quạnh quẽ. Bên trong đen ngòm, như họng của loài dã thú vậy, có thể sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ bất kì lúc nào. Bùi Nguyễn Minh đảo mắt nhìn quanh, trong lòng không khỏi khâm phục Hòa Thanh Phong. Nửa đêm bị Tô Phúc Lâm kích động, vậy mà vẫn dám đi vào.

Hiện tại không biết ông ta sống chết thế nào rồi.

Rầm! Rầm! Rầm!

Thanh âm từ bên trong truyền đến, Bùi Nguyên Minh không hề chần chữ, đẩy cửa rảo bước thật nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK