Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1593:

Một tiếng sau, xe lái tới giữa sườn núi Bạch Vân, tới bên ngoài một biệt viện nhìn có vẻ bí mật.

Biệt viện này ở vị trí sườn núi, hoàn cảnh yên tĩnh, có sức quyến rũ khó tả.

Năm đó gia tộc nhà họ Bùi nắm phía sau núi Bạch Vân trong tay, xếp phía sau núi vào cấm địa.

Nhưng mà trong tình huống như vậy, biệt viện này còn tồn tại, chuyện này đủ nói lên thực lực và cường đại của chủ nhân biệt viện này.

Biệt viện này theo phong cách cổ, có năm sáu sân tiến vào, đình viện rất xa, mang theo hơi thở Xa xưa.

Trên biệt viện có hai chữ Long Môn, tuyên bố tài sản nơi này thuộc về Long Môn.

Mà chỗ Long Nhật Minh mời Bùi Nguyên Minh tới gặp, là vườn hoa phía sau biệt viện Long Môn.

Bùi Nguyên Minh nhìn kỹ căn biệt viện này, nhân tiện nhìn thoáng qua, phát hiện chỗ bãi đỗ xe có không ít xe sang biển số ở thủ đô, xem ra nơi này có không ít người.

Rất rõ ràng, phó hội trưởng Ngụy Hải Nam trong truyền thuyết của Long Môn phân hội thủ đô, đã dẫn người tới cầu xin Long Nhật Minh chủ trì lẽ phải cho ông ta.

Ngay lúc xe đỗ ổn định, sau khi xuống xe, còn chưa đi rất xa, chỉ thấy xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó chỉ thấy ở chỗ cửa, lúc này có mười mấy người đi ra.

Những người này có nam có nữ, nhưng không ngoại lệ, trên mặt mỗi người đều tràn ngập ngang ngược kiêu ngạo, mà ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh lại càng tràn ngập địch ý.

Đám người này đẩy một chiếc xe lăn đi ra, ngồi trên xe lăn, rõ ràng là Ngụy Chấn Hưng tối qua bị Bùi Nguyên Minh giãm gấy xương sườn.

Lúc này Ngụy Chấn Hưng nhìn không khác gì một phế nhân, nhưng oán hận trong đôi mắt lại không thèm che giấu.

“Họ Bùi kia!” Ngụy Chấn Hưng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, nghiến răng nghiến lợi: “Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày cứ tới!”

“Hôm nay cho dù là ai cũng không cứu được mày đầu, tao nói rồi Khi nói chuyện, Ngụy Chấn Hưng vung tay lên, lập tức thấy được đồng bạn bên cạnh anh ta từ bốn phương tám hướng xông lên, hùng hổ vây quanh Bùi Nguyên Minh và Ngô Kim Hổ, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Quan trọng nhất chính là, huyệt thái dương của những người này nhô cao, rõ ràng đều là đệ tử có tiềm năng của Long Môn, thực lực cường đại, thuộc loại một mình có thể đánh mấy chục người bình thường.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không mở miệng.

Ngô Kim Hổ tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Anh Ngụy đúng không? Tốt nhất là anh đừng xăng bậy, nơi này là biệt viện của Long Môn, cậu Bùi nhà tôi là được môn chủ Long mời tới đây”

Nghe thấy ba chữ “môn chủ Long”, khóe mắt đám đệ tử của Long Môn giật giật, hung hãn bá đạo trong mắt tản đi vài phần.

Ngụy Chấn Hưng cũng hơi nghiến răng, không thể ngờ tới Ngô Kim Hổ dám dùng Long Nhật Minh áp mình.

“Kim Hổ, có chó chặn đường thì đánh gãy chân chó, đừng lãng phí thời gian của chúng ta.”

Lúc này Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, từ đầu tới cuối, anh đều không nhìn thẳng Ngụy Chấn Hưng một cái.

“Họ Bùi, mày…”

Ngụy Chấn Hưng tức tới mức toàn thân run rẩy, anh ta là người hung hãn ương ngạnh, vậy mà bị người ta nói là chó?

Lúc này anh ta có lòng hạ lệnh chém chết Bùi Nguyên Minh ở đây, nhưng lại biết tuyệt đối không thể làm bừa, nếu không nhỡ đâu khiến Long Nhật Minh bất mãn, tuyệt đối sẽ không chịu nổi.

“Nghe thấy chưa? Chó ngoan không chắn đường!”

Nghe thấy thế, vẻ mặt Ngô Kim Hổ không đổi tiến lên, anh ta nghe ra được Bùi Nguyên Minh không còn kiên nhẫn, cho nên không dám lãng phí thời gian, mà tiến lên vung tay, bày ra tư thế như đuổi chó.

Trong đôi mắt Ngụy Chấn Hưng là lạnh lẽo, một lát sau, chỉ thấy anh ta vung tay, khẩu súng trong tay bắn ra, trực tiếp bắn nát camera ở góc tường.

Sau đó anh ta nhảy từ trên xe lăn xuống, trực tiếp ngã xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK