Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi ra, trên mặt của ông ta mới lộ ra nụ cười ấm áp, nói: “Bùi Thiếu, vẫn tốt chứ?”

Bùi Nguyên Minh cũng làm một lễ chào, sau đó nói: “Tôi luôn luôn đều rất tốt, không biết Đồng Đồng như thế nào rồi?”

Trước đó, Bùi Nguyên Minh và Trương Bằng Kình quen biết nhau, là do cháu gái Trương Đồng Đồng của ông ta trúng tà, sau đó Bùi Nguyên Minh ra tay cứu giúp.

Vì vậy, dù cả hai quen nhau chưa lâu, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, nhưng là vẫn như cũ, tương giao tâm đầu ý hợp.

“Đồng Đồng rất tốt, mà vì an toàn của nàng, ta hiện tại thu xếp nàng ở quê nhà tu dưỡng, có người đặc biệt bảo hộ, Bùi tiểu hữu không cần lo lắng.”

Trương Bằng Kình ôn hòa cười một tiếng.

“Ngược lại là tiểu hữu cậu, phải lo lắng cho mình một chút a.”

Bùi Nguyên Minh cười cười nói: ” Ngài phát hiện ra cái gì rồi sao?”

Trương Bằng Kình nhẹ gật đầu, liếc nhìn xung quanh rồi chỉ vào một con đường nhỏ: “Đi một chút?”

Bùi Nguyên Minh không có cự tuyệt, mà là phất tay, để những ám tử mà phân đà Kim Lăng phân bố, bốn phía chung quanh kia rời đi, sau đó cùng Trương Bằng Kình tự mình đi tới.

Trương Bằng Kình cũng ra hiệu cho các cao thủ Long Ngục đó, đừng đi theo, tạo không gian cho hai người bọn họ một mình.

Nơi này là rừng trúc, thỉnh thoảng có vài ngôi mộ cổ đơn độc ven đường, khách nhân của Bùi Nguyên Minh, đã từng có một vị lão gia tử, thời điểm đi ở đây, trúng tà ma thì không sao, nhưng lại nhảy múa trên lăng mộ.

Lúc ấy Bùi Nguyên Minh liền nhìn ra, cách cục Phong Thủy Kim Lăng, đã bị người hữu tâm xáo trộn.

Anh vẫn muốn ra tay giải quyết chuyện này, nhưng lại bị những chuyện vụn vặt kéo tới, làm cho không còn thời gian để giải quyết.

Lúc này tình cờ đi lại chỗ cũ, Bùi Nguyên Minh mới nhớ tới chuyện này.

Xem ra, cần phải để Trương Long Hổ tìm hiểu một chút chi tiết, về sau, mình lại ra tay.

Nhìn xem phía sau cái màn này, phải chăng có cái bố cục gì của người hữu tâm hay không.

Trương Bằng Kình thấy Bùi Nguyên Minh đang suy nghĩ gì đó, cũng không vội mà mở miệng.

Đợi đến khi hai người, đi vào sâu trong rừng trúc, Bùi Nguyên Minh mới hồi phục lại tinh thần, nói: “Trương Lão, tôi vừa mãi nghĩ một vài sự việc, trong lúc nhất thời phân thần, xin đừng để ý.”

“Giữa ta và cậu, không cần thiết nói những thứ này.”

Trương Bằng Kình lắc đầu, tiếp tục mở miệng.

“Hôm nay ta tới tìm cậu, là có mấy chuyện, muốn nói rõ với cậu một chút.”

Bùi Nguyên Minh ra dấu tay xin mời.

” Ngục Chủ Long Ngục Kim Lăng đã từ bế quan đi ra, ta cùng hắn nói qua.”

“Sở dĩ hắn để Khổng Tú đại diện, là bởi vì hắn thiếu gia tộc Khổng Tề Lỗ một cái ân tình.”

“Vì chuyện này, hắn sẽ tự nhận lỗi và từ chức.”

” Trong thời gian ở lại Kim Lăng, ta tạm thời sẽ đại diện cho Ngục Chủ Long Ngục Kim Lăng, cho nên cậu không cần lo lắng, Long Ngục sẽ làm gì mình.”

“Mặt khác, ta cũng thay mặt Long Ngục của chúng ta, thành thật xin lỗi cậu.”

” Vấn đề nội bộ, suýt nữa biến thành sai lầm lớn a. . .”

Nói đến đây, Trương Bằng Kình thở dài một hơi.

Bùi Nguyên Minh cười nhạt nói: “Có tối, ắt có sáng, tổ chức lớn, chắc chắn sẽ có một ít phân chuột.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK