Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1632:

“Người muốn giết tôi, không một vạn cũng tám nghìn, nói thật, Sở Tuấn Hiên anh chẳng ra gì”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.

“Nhưng tốt nhất là hôm nay anh nên nghĩ lại, nên bảo vệ mạng nhỏ của anh thế nào!”

Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh trực tiếp túm lấy điếu xì gà của Sở Tuấn Hiên, nhét vào trong miệng anh ta.

“Ừm..”

Sở Tuấn Hiên cơ bản là không phát ra tiếng kêu thảm thiết, lúc này đau đớn tới mức toàn thân giật giật, những lời tàn nhẫn đều không nói ra được.

Đám nam nữ ăn mặc xa xỉ nhìn thấy cảnh này mí mắt giật giật, bọn họ cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá càn rỡ, quá làm càn!

Ở nơi như thủ đô, đám bất tài từ nơi khác tới, vậy mà dám đấu lại anh Sở?

Đùa giỡn gì thế?

Đám hai lúa ở nơi khác có tư cách gì động vào anh Sở?

“Tên nhóc, mày làm vậy với anh Sở, tao nói cho mày biết, mày chết chắc rồi, tao sẽ đích thân băm mày ra vạn mảnh!”

Nhìn bộ dạng thê thảm của Sở Tuấn Hiên, Vũ Hoàng có thể nghĩ tới kết cục của mình.

“Tao thê với ngọn đèn trên đỉnh đầu, tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Toàn trường tinh thần quần chúng sôi trào.

“Răng rắc.. “

Bùi Nguyên Minh năm lấy tay trái của Sở Tuấn Hiên, trực tiếp vặn gãy.

Lần này Sở Tuấn Hiên kêu lên thảm thiết, nhưng tiếng kêu như heo bị chọc tiết.

Bùi Nguyên Minh cười tít mắt nhìn Vũ Hoàng: “Anh vừa nói cái gì? Tôi không nghe thấy, anh lặp lại lần nữa thử xem?”

Vũ Hoàng tức giận tới mức toàn thân run rẩy: “Tên nhóc thối, mày dám đánh gãy tay anh Sở, tao nói cho mày biết…”

“Răng rắc…

Bùi Nguyên Minh đá ra một cái, trực tiếp đá gãy chân trái Sở Tuấn Hiên: “Anh muốn nói với tôi cái gì? Nói to một chút, nói rõ một chút!”

Nhìn thấy Sở Tuấn Hiên gãy tay trái chân trái, lúc này đau tới mức toàn thân giật giật, phẫn nộ trên mặt đám Vũ Hoàng lập tức biến thành sợ hãi.

Lúc này bọn họ hiểu rõ, mấy người này nhìn như hai lúa, thực ra đều là vai ác.

Người nào cũng không chọc nổi nhân vật lớn.

“Không phản đối rồi hả?”

“Vậy có phải tới lượt tôi nói chuyện hay không?”

Bùi Nguyên Minh nhìn Sở Tuấn Hiên lúc này dựa vào tường không ngừng giật giật, thản nhiên nói: “Anh Sở, có thể nói cho tôi biết, người nào có tiếng nói trong chuyện ngày hôm nay?”

Nhìn ánh mắt Bùi Nguyên Minh, Sở Tuấn Hiên run cầm cập một lát, anh ta biết rõ, nếu anh ta lại tiếp tục nói lời vô nghĩa, Bùi Nguyên Minh có thể lại đánh gãy tay chân anh ta.

Cho dù cảm thấy khó chịu tới mấy, cho dù trong tay có nhiều thuộc hạ, nhưng Sở Tuấn Hiên đều biết rõ, những người này căn bản không có biện pháp bảo vệ mình trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Mình tiếp tục làm ra vẻ, kết cục chỉ càng thê thảm hơn mà thôi.

Hơn nữa theo ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh, anh ta cũng ngửi ra được mùi vị tử vong.

Anh ta tin nếu Bùi Nguyên Minh nguyện ý, có thể dễ dàng vặn gấy cổ mình.

Trong giây phút này, Sở Tuấn Hiên cảm thấy nên từ bỏ giấy dụa, anh ta còn cuộc sống tốt đẹp, anh ta còn vinh hoa phú quý, sao có thể chết vì làm ra vẻ ở đây?

Anh ta lại không ngốc, mình đã chết là đã chết.

Lúc đó có người nào báo thù cho mình hay không là hai chuyện khác nhau.

Hơn nữa mình mà chết đi, nói không chừng thằng tư còn vui vẻ tặng người ta mấy chục tỷ làm tiền thưởng ấy chứ!

Lúc này Sở Tuấn Hiên đã hiểu rõ, cái gì gọi là đàn ông không sợ chịu thiệt trước mắt.

Anh ta vươn tay lau máu loãng ở khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Là mày!”

“Bốp..”

Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái.

“Chưa ăn cơm sao? Nói to lên một chút.”

Sở Tuấn Hiên hoàn toàn cam chịu, lớn tiếng nói: “Là cậu, cậu là người định đoạt chuyện này!”

“Tôi nhận thua!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK