Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1500:

Mọi người ngạc nhiên!

Tất cả mọi người cứng họng nhìn cảnh này, cảm thấy da đầu run lên, căn bản không có biện pháp tiếp nhận.

Sở Văn Trung ở đây, còn có nhiều thuộc hạ như thế, vậy mà Bùi Nguyên Minh còn dám động vào Bạch Tuấn Hào?

Anh sợ mình chết không đủ khó coi à?

Sở Văn Trung lại càng ngạc nhiên hơn, bởi vì theo ý ông ta, chỉ cần là người có đầu óc, lúc này sẽ nhận thua.

Bởi vì ông ta là phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, quyền cao chức trọng, hơn nữa thực lực cường đại, muôn giẫm chết một Bùi Nguyên Minh, đơn giản như giẫm chết con kiến.

Người nào cũng không nghĩ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh coi như không có sự tồn tại của ông ta, ở trước mặt mọi người tát Bạch Tuấn Hào, còn giẫm Bạch Tuấn Hào dưới chân.

Hành động này không chỉ vả mặt Sở Văn Trung, còn vả mặt Long Môn!

“Giết chết cậu ta! Giết chết tính của tôi!”

Sở Văn Trung tức giận tới mức hét to.

Vô số người nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.

Ba mươi sáu thuộc hạ cùng xông tới, cho dù có chút kiêng kị Bùi Nguyên Minh giâm Bạch Tuấn Hào, nhưng cũng chuẩn bị giết chết Bùi Nguyên Minh.

Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh nhàn nhã lây di động ra, sau đó ấn một dãy số, mở ra.

“Tút tút…

Ở trong đêm khuya, trong bãi đỗ xe trống trải, âm thanh truyền đi rất nhanh.

“Gọi điện thoại kêu người tới? Biết sợ rồi à?”

Sở Văn Trung không ngừng cười mỉa.

“Trái lại tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là ai?

Đúng lúc một hơi giết hết!”

“Alo, ai thế?”

Một lát sau, bên kia truyền ra giọng nói già nua, nhưng không mất đi uy nghiêm.

Nghe thấy giọng nói này, Sở Văn Trung hơi sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó mà tin.

Giọng nói này, ông ta quá quen thuộc!

Sao ông ta có thể không quen được?

Nhưng vấn đề là, sao Bùi Nguyên Minh có thể gọi được cuộc điện thoại này?

Không cho Sở Văn Trung thời gian rung động, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông Long, là tôi, Bùi Nguyên Minh”

Người ở bên kia điện thoại sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Hóa ra là cậu, không biết nửa đêm rồi, cậu gọi điện cho Long Nhật Minh tôi là có chỉ thị gì?”

Long…

Long Nhật Minh! Đám thuộc hạ của Long Môn vốn đang định xông tới, lúc này đều hơi sửng sốt, chỉ trong nháy mắt biểu cảm cả đám đờ đẫn.

Bọn họ nhìn về phía Sở Văn Trung theo bản năng, không biết nên lộ ra biểu cảm gì.

Long Nhật Minh!

Long Nhật Minh môn chủ của Long Môn!

Vậy mà Bùi Nguyên Minh gọi điện thẳng cho môn chủ của Long Môn?

Lúc này, người của Long Môn cảm thấy mình sắp điên rồi!

Cả đám đều cảm thấy khó thở!

Long Nhật Minh là truyền thuyết của Long Môn, đã từng là đại trưởng lão của bộ binh, chiến lực vô song!

Mà nghe đối phương tự xưng, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc như thế, cả người Sở Văn Trung không kìm nén được run rẩy.

Long Nhật Minh!

Sao có thể là Long Nhật Minh?

“Ba nuôi! Giẫm chết anh ta đi!”

“Tên này còn gọi điện thoại! Còn gọi người sao? Hay là anh ta đang làm ra vẻ vậy!”

“Làm ra vẻ trước mặt Long Môn chúng ta!

Anh ta là cái thá gì chứ?”

“Câm miệng…”

Bỗng nhiên sắc mặt Sở Văn Trung vô cùng khó coi, tuy lúc này gương mặt ông ta trắng xanh, nhưng vẫn “bốp” một tiếng quỳ trên đất.

Giọng nói vô cùng khô khốc.

“Thuộc hạ Sở Văn Trung tham kiến môn chủ!”

Ba mươi sáu thuộc hạ vây quanh Bùi Nguyên Minh, lúc này cũng cùng quỳ xuống rồi!

“Bốp bốp bốp!”

“Thuộc hạ tham kiến môn chủ!”

Lúc này, mọi người đều sững sờ.

Quỳ!

Sở Văn Trung cũng đã quỳ xuống!

Đây là tình huống gì thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK