Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1413

Mọi người có mặt ở đây đều rợn tóc gáy.

Mấy người quản lý cấp cao dáng người duyên dáng, gương mặt xinh đẹp, lúc này đây tất cả bọn họ đều dùng tay che miệng nhỏ của mình, không để cho bản thân kêu to.

Mọi người đều biết rõ Hạ Vân và Lôi Tuấn Quang đến đây làm gì.

Hơn nữa bọn họ không thể đùa cợt về chuyện quan trọng như này được.

Cho nên, tên ở rể mặc bộ đồ thế thao kia, chính là một nhân vật tai to mặt lớn trong truyền thuyết!

Thế tử Minh!

Trong nháy mắt, sắc mặt của Phác Tuấn Sơn trở nên khó coi hơn cả ăn shit gấp trăm nghìn lần, vùng trán tối sâm “Cái gì…

“Anh anh anh anh…

“Anh ta thật sự là thế tử Minh?”

Đôi mắt của Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên trở nên đờ đẫn thất thân, giống như là bị sấm sét đánh trúng vậy.

Bọn họ làm nữ tiếp khách chính là để kết thân với những người có địa vị cao hơn mình.

Nhưng, một người thật sự là cành cây cao như Thế Tử Minh ở ngay trước mặt, bọn họ lại để vuột mất rồi!

Lúc này Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên như sắp ói ra máu.

Anh là người có tiền, tiêu tiền như nước! Anh kiêu ngạo! Anh hống hách!

Việc gì anh phải ẩn mình chứ?

“Chuyện này, chuyện này không thể nào…”

Một lúc sau, mặc dù Lý Nhược Nam đã hoàn hồn trở lại nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn khó mà tin được.

“Chuyện như này làm sao có thể được?”

“Anh ta chính là một tên ở rể!!”

“Tối hôm qua còn bị anh Nạp Lan dọa cho sợ chết khiếp!”

“Nếu như không phải là tổng giám đốc Phác ra mặt, hiện giờ anh ta đã là cái xác chết rồi!”

“Người như này sao có thể là thế tử Minh trong truyền thuyết được?”

Lúc này Lý Nhược Nam không phải là không tin, mà là không muốn tin.

Trong tiêm thức của cô ta, những người gọi là tên ở rể chỉ có thể là loại phế vật.

Kể cả những tên ở rể có chút bản lĩnh thì cũng chính là đại nghịch bất đạo!

Huống chi, đây còn là chông của Trịnh Tuyết Dương?

Trịnh Tuyết Dương là cái thá gì chứ?

Dựa vào cái gì mà chồng của cô lại là thế tử Minh!

“Các người tin hay không, liên quan gì đến chúng tôi chứ?”

“Các người chỉ là nhân viên bộ hành chính của tài phiệt Thượng Tinh Đà Nẵng mà thôi”

“Hơn nữa ngay bây giờ, tất cả tài sản của tài phiệt Thượng Tình Đà Nẵng đều phải chuyển giao cho hết chúng tôi”

“Chuyện mà mấy người cần làm bây giờ là hợp tác chuyển giao”

“Người nào có ý kiến gì thì bây giờ có thể cút ngay đi! Không tiễn!”

Hạ Vân lạnh lùng nói.

Những kẻ không biết điều hay cả những tên giả ngu, lại đám chất vấn tổng giám đốc?

Chán sống rồi đúng không!

Nghe thấy lời của Hạ Vân, đám người Phác Tuấn Sơn trở nên run bần bật.

Trong lời nói của Hạ Vân còn có một hàm ý khác, đó chính là những người không hiểu chuyện, đều có thể dễ dàng bị đuổi đi bất cứ lúc nào!

Bây giờ tất cả tài sản của bộ hành chính Đà Nẵng sẽ phải chuyển giao cho bên tập đoàn Thiện Nhân, vậy về việc có giữ đám quản lý cấp cao và nhân viên bọn họ hay không, cũng là chuyện của bên tập đoàn Thiện Nhân.

Nghĩ đến tiền lương mấy tỷ hàng năm của bản thân, và nghĩ đến-kết cục khốn khổ của bản thân khi bị đuổi việc.

Tất cả những quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán đều vô cùng sợ hãi.

“Xin chào tổng giám đốc Bùi!”

“Xin lỗi tổng giám đốc Bùi, vừa rồi chúng tôi đã đắc tội với anh, xin hãy tha thứ cho chúng tôi!”

“Đây là bởi vì chúng tôi có tâm nhìn hạn hẹp, cho dù anh có trừng phạt chúng tôi như thế nào thì chúng tôi cũng sẽ bằng lòng chấp nhận!”

Một nhóm người tầng lớp ưu tú của Băng Quốc tự khoe bản thân mình là người thuộc giới thượng lưu ở Đại Hạ, ngay lúc này đang cúi đầu khom lưng trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Còn có một vài người phụ nữ đã đụng đến dao kéo, đang làm những biểu cảm ngượng ngùng trên khuôn mặt cứng đờ của họ, như thể để cho anh muốn làm gì thì làm.

Còn về Phác Tuấn Sơn, Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên đều trắng bệch cả mặt.

Vừa nấy bọn họ còn luôn mồm chế giễu Bùi Nguyên Minh, lúc này sao có thể chạy đến quỳ xuống được?

Cho dù bọn họ có làm như vậy, sợ rằng Bùi Nguyên Minh cũng sẽ không chấp nhận.

Ngoài một loại cảm xúc hối hận không biết diễn tả như thế nào, thì trên khuôn mặt của ba người bọn họ hiện lên vẻ không cam lòng.

Sao có thể là Bùi Nguyên Minh được chứ!

Nếu đổi thành những người khác, cho dù là người quét rác bên đường thì bọn họ cũng sẽ không khó chịu như thế này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK