Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, cửa quán yên tĩnh một cách kỳ dị, hầu như không có người nào dám hít thở ở nơi này.

Nhưng cho dù là như vậy, vẫn là có không ít người hiểu chuyện thò đầu ra nhìn, dường như muốn nhìn xem, Bùi Nguyên Minh rốt cuộc sẽ rơi xuống kết cục như thế nào.

Ở lối vào của bãi đậu xe, một nhóm người đang đứng cùng nhau, tất cả đều run rẩy trong gió đêm.

Bùi Nguyên Minh ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt nhận ra Trịnh Khánh Vân cùng nhóm người.

Lý Trung Hạo bọn người, giờ phút này cũng bởi vì hưng phấn, toàn thân run rẩy không ngừng, trên mặt của bọn hắn, mang theo một loại thật vất vả mới cầm lại mạng chó.

Đồng thời không thèm mở miệng thuyết phục Trịnh Khánh Vân, lúc này vẻ mặt lo lắng.

Lộ Lộ, Lâm Lâm thậm chí có chút kiêu ngạo, muốn cùng Trịnh Khánh Vân rời đi.

Nhưng Trịnh Khánh Vân mặc kệ bọn họ, ngược lại là kiên quyết lắc đầu, thỉnh thoảng đẩy ra những người này kéo đi, muốn chủ động tiến vào cửa quán bar.

Tuy nhiên, Lộ Lộ và Lâm Lâm, Mai Mai và những người phụ nữ khác, lại chặn đường cô và không cho cô rời đi.

Thỉnh thoảng giữa hai bên, lại xảy ra những trận cãi vã kịch liệt, dẫn tới không ít người hiểu chuyện soi mói nhìn.

Chỉ là, hôm nay sân nhà là của Hoắc Đại Thiếu, cho nên ở thời điểm này, không có gia hỏa nào chán sống, dám chạy tới ngăn cản.

Còn Trịnh Khánh Vân thỉnh thoảng giãy dụa, thỉnh thoảng nhìn hướng ra vào quán bar, hiển nhiên là lo lắng Bùi Nguyên Minh sẽ xảy ra chuyện.

“Anh rể! ?”

Ngay lúc Bùi Nguyên Minh bước ra, thân thể mềm mại của Trịnh Khánh Vân chấn động, có một loại cảm giác không gặp nhau, dường như đã có mấy đời.

Nàng mừng rỡ như điên phi nước đại lao ra, chạy đến bên người Bùi Nguyên Minh, trực tiếp như là gấu trúc, treo tòn teng trên người anh.

“Anh rể, anh không sao chứ?”

“Anh liền ra tới như thế rồi sao?”

” Bọn hắn không có làm khó anh, phải không?”

Trong lúc nói chuyện, Trịnh Khánh Vân bắt đầu lên xuống thăm dò thân thể Bùi Nguyên Minh, sau khi xác định Bùi Nguyên Minh không có thiếu cánh tay, thiếu bàn chân nào, nàng mới thở ra một hơi.

Lý Trung Hạo và những người khác, lúc này cũng nhận ra Bùi Nguyên Minh, bọn hắn đi tới, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc khó hiểu.

Nói theo logic mà nói, Bùi Nguyên Minh đêm nay không chết cũng phải lột da.

Nhưng làm sao hắn ta có thể ra ngoài, mà lông tóc không bị tổn thương như thế này?

Cảnh tượng này, thực sự không thể tin được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK