Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

” Vương bát đản, ngươi muốn chết!”

Phương Thiên Họa nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng rút súng ra, bóp cò về phía Bùi Nguyên Minh.

Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Tuyết Dương vô thức che miệng, muốn hét lên nhưng lại nghẹn ngào.

Trương Tích Tuyết sửng sốt một chút, cô muốn ngăn cản, để Phương Thiên Họa không nên chơi chết người, nhưng lại cũng không kịp mở miệng.

Hạ Tú Mị trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai, hắn chỉ có thể nói, là một cọng cỏ, lại dám khiêu khích người như bọn hắn sao?

Phương Thiên Họa nguyện ý, chơi chết Bùi Nguyên Minh, cùng lắm là bị cách chức, điều tra mà thôi.

Yên lặng một năm, nửa năm về sau, chuyển sang nơi khác, vẫn như cũ ngồi ở vị trí cao.

Nhưng một cọng cỏ như Bùi Nguyên Minh, chết chính là chết, một năm, nửa năm, liệu có ai nhớ tới hắn ta sao?

Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh đầy tiếc nuối.

Chỉ có Chu Hướng Võ vẻ mặt lãnh đạm, hắn biết rõ thủ đoạn của Bùi Nguyên Minh, từ khi Bùi Nguyên Minh làm chuyện này, hẳn là có lý do của cậu ấy.

“Cric ——”

Trong tích tắc, chốt bắn bật ra, nhưng ngay sau đó, lại phát ra âm thanh quái dị, khiến mọi người sửng sốt.

Bùi Nguyên Minh không biết đã có con dao mổ trong tay từ lúc nào, lúc này con dao, đã cắm vào chốt hỏa của thân súng.

Sai một ly đi nghìn dặm, chốt hỏa định mệnh không đập vào đuôi viên đạn chì.

“Crac! crac! crac!”

Phương Thiên Họa lại vất vả bóp cò, nhưng hóa ra, chẳng có tác dụng gì.

Trong mắt hắn, vũ khí toàn năng là vô dụng.

“Xem ra, ngươi không thể giết ta, thật xấu hổ…”

Bùi Nguyên Minh khẽ phóng một bước, trực tiếp đá Phương Thiên Họa nện mặt xuống đất.

“Vì ngươi không thể giết ta, vậy ta sẽ xử lý ngươi…”

“Droac ——”

“A –”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, Phương Thiên Họa cả người xụi lơ trên mặt đất, không ngừng run rẩy, co giật.

Bộ đồ thám tử màu trắng dính đầy máu, trông thật khủng khiếp và thê lương.

Không ai có thể nghĩ tới, Phương Thiên Họa tay cầm súng đều không làm gì được Bùi Nguyên Minh mà giờ phút này còn bị Bùi Nguyên Minh, trực tiếp đạp gãy một tay một chân sao?

“Làm sao có thể! ?”

Hạ Tú Mị vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi cùng khó có thể tin.

Những người trong giới đứng đầu bọn hắn, cho dù thỉnh thoảng có khi thất thủ, nhiều nhất chỉ là bị đánh vào mặt, mất đi một chút lợi ích mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK