Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3196:

 

“Con bé vong ân phụ nghĩa này! Con nói cái gì thế hả?”

 

Thanh Linh nhìn đứa con gái vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời của mình bây giờ cũng muốn tạo phản, bà ta lập tức trở nên phẫn nộ.

 

“Con nói lại một lần nữa xem, có tin mẹ đánh chết con không hả?”

 

Hiện giờ bà ta càng cảm thấy chán ghét Bùi Nguyên Minh, tên này không chỉ khiến cho Trịnh Tuyết Dương không nghe lời bà ta nói, bây giờ ngay cả cô con gái út cũng dám gân cổ tranh luận với bà ta.

 

Chỉ có thể ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tên khốn kiếp Bùi Nguyên Minh này.

 

Nhìn thấy Thanh Linh và Trịnh Khánh Vân cãi nhau to, Trịnh Tuyết Dương xoa xoa cái trán nói: “Mẹ, Khánh Vân, hai người đừng cãi nhau nữa”

 

“Vất vả lắm mới có thể ra khỏi tù giam, không thể nào yên lặng một chút được hay sao?”

 

“Hơn nữa me à, me thật sự cảm thấy một cái không biết có được gọi là hợp đồng kia có thể cho mẹ bốn mươi phần trăm cổ phần quặng mỏ Vàng Vũ Thành hay sao?”.

 

“Cho dù là mẹ lấy được nó, vậy mẹ còn có thể nắm chắc trong tay được không?”

 

“Trong Vũ Thành có nhiều nhà giàu có vọng tộc như thế, bọn họ sẽ để cho một người phụ nữ không có bất kỳ nền tảng gì ở Vũ Thành như mẹ nắm giữ trong tay mạch máu quan trọng của bọn họ như vậy được à?”

 

“Theo con thấy bốn mươi phần trăm cổ phần kia không phải là thứ tốt đẹp gì, mà nó là lá bùa đòi mạng”.

 

“Người không có năng lực mà lấy nó, kẻ nào lấy thì kẻ đó chết”

 

Thanh Linh cười lạnh một tiếng nói: “Được thôi. Xem ra trái tim con vẫn hướng về thằng khốn kiếp Bùi Nguyên Minh kia”

 

“Lại còn nói kẻ nào lấy thì kẻ đó chết sao?” “Trước kia không phải mẹ vẫn giữ nó hay sao? Sao mà không thấy mẹ chết thế?”

 

“Hay là con ước gì mẹ chết quách đi, đến lúc đó con mới có thể không biết xấu hổ mà ở chung cùng với Bùi Nguyên Minh?”

 

“Mẹ nói cho con biết, không thể nào!”

 

“Cho dù hôm nay có phải đập đầu xuống đất chết ở đây thì mẹ cũng sẽ không đồng ý!”

 

Trong lúc nói chuyện, Thanh Linh nở nụ cười lạnh bước ra khỏi đám đông, trên khuôn mặt đầy vẻ vênh váo hất hàm sại khiến.

 

Vô cùng rõ ràng, Thanh Linh bà ta đã nổi giận, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

 

Đúng vào lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên có một hàng xe Toyota với biển số rất đẹp đang chạy tới.

 

Những chiếc Toyota bá đạo này vừa hay dừng lại trước cửa lớn của sở cảnh sát, chặn hết đường mọi người ra về.

 

Tiếp theo đó, cửa sau của chiếc xe khủng ở giữa đã bị người đạp tung ra. Một người đàn ông trung niên mặc vest bước xuống xe, ánh mắt ông ta đỏ ngầu, vẻ mặt tức giận.

 

Thanh Linh vốn đang tức giận bừng bừng, không hề để ý tới bên này. Bà ta chỉ thẳng vào mặt người kia mắng nhiếc: “Đồ khốn kiếp, ông không có mắt nhìn à? Không thấy bà đây phải đi chắc?”

 

“Vậy mà còn dám cản đường tôi sao? Ông thích chết phải không?”

 

“Chát.”

 

Người đàn ông mặc vest không hề nói lời vô nghĩa mà thẳng và một cái, lập tức tát bay Thanh Linh.

 

Thanh Linh “Á” một tiếng ngã trên mặt đất, xấu hổ chật vật không thể nào tả nổi.

 

Trịnh Tuyết Dương theo bản năng thốt lên: “Sao ông lại đánh người?”

 

Trong khi nói chuyện, cô vội vàng chạy qua đỡ Thanh Linh đứng dậy.

 

“Đánh người sao?”

 

Đôi mắt người đàn ông mặc vest đỏ ngầu nhìn xuống Trịnh Tuyết Dương, trên khuôn mặt mang theo vẻ lạnh lùng quyết liệt. “Tôi nói cho các người biết, hôm nay tôi không những muốn đánh người mà còn muốn giết người”.

 

Trong khi nói chuyện, ông ta chỉ thẳng vào Bùi Nguyễn Minh, cất giọng lạnh lùng nói: “Tên khốn nạn họ Bùi kia, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền”

 

“Mày giết bạn thân của tao, giết con của tao” “Hôm nay tao sẽ khiến cho mày không ra được khỏi cửa lớn của sở cảnh sát này”.

 

Ông ta vừa nói vừa vung tay lên, ngay lập tức một nhóm đông người mặc vest cao lớn xông qua đó.

 

Sắc mặt Tần Ý Hàm cực kỳ lạnh lẽo, cô ta nhanh chóng phất tay một cái, các đệ tử Long Môn trước người cô ta lập tức đứng chắn ở phía trước.

 

Mà trong sở cảnh sát cũng có vài người thanh tra chạy ra ngoài muốn ngăn cản đối phương.

 

Chỉ có Bùi Nguyên Minh đang nhìn người đàn ông mặc vest bằng ánh mắt lạnh lùng.

 

Ông ta ngoài năm mươi tuổi, chiều cao gần một mét tám, dáng người cao to cường tráng, ánh mắt có vẻ âm hiểm, vừa nhìn đã biết là một kẻ không hề dễ dây vào.

 

Hơn nữa cùng với ngoại hình của ông ta, Bùi Nguyễn Minh đã nhanh chóng nhận ra người này chính là ba của Hùng Nguyên Hóa, Hùng Hạo Nam.

 

Chỉ là anh không ngờ rằng ông ta đã đến đây nhanh như vậy mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK