Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1622:

Nghe thấy thế, xung quanh lập tức vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người trợn mắt há miệng nhìn Bùi Nguyên Minh.

“Bùi Nguyên Minh, cậu có ý gì?”

Lý Tú Quyên nhíu mày, nổi giận đùng đùng.

“Cậu Uông bắt tay với cậu là nể mặt cậu, cho cậu cơ hội, cậu không bắt tay thì thôi, còn nói người ta không xứng?”

“Nói năng lực địa vị thân phận của người ta không đủ sao?”

“Còn không có tư cách bắt tay với cậu?”

“Cậu nghĩ cậu là ai chứ?”

“Là hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô sao?”

Triệu Thanh Hạm cũng kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mà cô ta nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, bây giờ tên ở rể Bùi Nguyên Minh này tới thủ đô, tám mươi phần trăm là muốn ở rể nhà họ Triệu, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga?

Bây giờ thấy cô ta nắm tay anh Uông mà đến, Bùi Nguyên Minh chắc chắn là không kìm nén được dấm chua trong lòng, sau đó không nhịn được bắt đầu bồi nhọ anh Uông.

Lúc này, Triệu Thanh Hạm đánh dấu bụng dạ hẹp hòi cho Bùi Nguyên Minh.

Triệu Quốc Thái cũng hoảng sợ, rõ ràng là không ngờ tới Bùi Nguyên Minh sẽ nói như vậy, ông ta vội vàng hòa giải: “Cậu Uông, Bùi Nguyên Minh chắc chắn không có ý đó, cậu ấy hẳn là muốn nói mình không xứng…”

Uông Khải Trạch không để ý tới Triệu Quốc Thái, mà đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới.

“Tôi không xứng bắt tay với anh sao?”

“Thân phận địa vị năng lực của tôi cũng không đủ à?”

“Tên kia, đầu anh bị hỏng đúng không?”

“Nế mặt chú dì và Thanh Hạm, tôi cho anh một cơ hội nói xin lỗi, nếu không tôi sẽ khiến anh đẹp mặt đấy!”

“Ở nơi như thủ đô, chỉ cần tôi mở miệng, anh đừng nói là phát triển, anh đi mót rác xin cơm cũng không có chỗ!”

Sau khi nói xong, Uông Khải Trạch ôm hai tay, vẻ mặt ăn chết kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh.

Lý Tú Quyên cũng phụng phịu, trâm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, nhanh xin lỗi cậu Uông!”

“Nhân vật như cậu Uông, không phải người cậu có thể tùy ý bôi nhọ, cũng không phải người cậu có thể đắc tội!”

“Nhà họ Uông, lại càng không phải nhà cậu có thể trêu chọc!”

“Nếu cậu Uông không chịu tha thứ cho cậu, đừng nói là chúng tôi, cho dù là người đứng đầu thủ đô đều không có biện pháp bảo vệ cậu đâu!”

“Nhanh lên, quỳ xuống xin lỗi!”

Lúc này vẻ mặt Lý Tú Quyên kiêu ngạo, Uông Khải Trạch chỉ bảo Bùi Nguyên Minh xin lỗi mà thôi, bà ta muốn Bùi Nguyên Minh quỳ xuống xin lỗi.

Mà khách nhân khác nhìn thấy cảnh này, đều lộ vẻ mặt trêu tức nhìn Bùi Nguyên Minh, giống như đang nhìn một vai hề.

Ở trong mắt bọn họ, loại thân thích nghèo tìm Triệu Quốc Thái nương tựa như Bùi Nguyên Minh vậy mà dám đắc tội Uông Khải Trạch?

Đây là đốt đèn lồng đi toilet, muốn chết à!

“Tôi là hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, đương nhiên là anh không có tư cách bắt tay với tôi rồi”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.

Cái gì?

Anh là hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô?

Một đám người nhìn Bùi Nguyên Minh theo bản năng, một lát sau…

“Vù:7 “Ông Triệu, ông mời tên tấu hài này từ đâu tới thế? Cậu ta nói cậu ta là hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô?”

“Ha ha ha ha, chết cười mất, nếu cậu ta là hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, vậy thì tôi là người đứng đầu thủ đôi Lý Tú Quyên và Triệu Thanh Hạm càng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, rõ ràng là không thể ngờ tới anh lại nói ra những lời như vậy.

Mà Triệu Quốc Thái đều đã ngây ngẩn cả người, vừa rồi Bùi Nguyên Minh nói, ông ta còn có thể giảng hòa, nhưng mà nói những lời như vậy thì giảng hòa thế nào đây?

Bùi Nguyên Minh là hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô sao? Làm sao có thể?

“Hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô?”

Trên gương mặt Uông Khải Trạch xuất hiện châm chọc.

“Tên kia, nói chuyện phải chú ý chừng mực một chút, đừng nói bây giờ Long Môn phân hội thủ đô còn chưa có hội trưởng, cho dù có, cũng không có khả năng là tên hai lúa anh đâu!”

“Những lời này để tôi nghe còn chưa tính, nếu bị người của Long Môn nghe được, anh có tin tối nay anh bị ném xuống sông không?”

Lúc này ở trong mắt Uông Khải Trạch, Bùi Nguyên Minh là đang mạnh miệng, anh ta không có hứng thú giẫm lên.

Giẫm lên nhân vật nhỏ như vậy, Uông Khải Trạch cảm thấy mất giá.

Bùi Nguyên Minh uống trà, thản nhiên nói: “Lúc trước Long Môn phân hội thủ đô không có phân hội trưởng”

“Bây giờ tôi tới, vậy thì có rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK