Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1171: George cũng hiếu được ý nghĩa của ở rể.

Lập tức khuôn mặt anh ta tràn ngập nụ cười mỉa mai, nói: “Cậu chỉ là một tên ăn cơm nhão, lại dám xem thường tôi?”

“Nam tước đây nói cho cậu biết, nếu như hôm nay cậu không thể chứng minh được tài sản của mình, thì đó chính là gây hiềm khích với nước ngoài, cho dù cậu và vợ cậu, đều phải đi đến đại sứ quán của chúng tôi một chuyển!”

Nhà họ Bùi Phàm lạnh lùng nói: “Nếu như tôi từ chối thì sao?”

“Vậy tôi sẽ báo cáo chuyện này cho quốc hội của để quốc, tôi muốn quốc hội tình chính phủ các người để đòi lại công đạo!” George lạnh lùng nói, vẻ mặt đầy uy hiếp.

Trước đây, anh ta đã làm như vậy rất nhiều lần.

“Anh uy hiếp tôi? Hơn nữa còn uy hiếp tổ quốc tôi?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày.

“Uy hiếp Đại Hạ các người thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là đất nước cửa một đám khỉ mà thôi!”

George cười lạnh.

Nghe thấy câu này, mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, bao gồm cả những người của chính quyền nữa.

Mặc dù không ít người sùng ngoại, nhưng mà bị người khác chửi vào mặt là con khỉ, có ai mà chịu được cơ chứ?

Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Anh lạnh lùng mà nhìn chằm chằm George, nói: “Được, nói đến nước này rồi, nếu như anh muốn cược, tôi sẽ cược với anh”

“Nhưng mà, anh có dám chơi lớn một chút không?”

“Tôi không lấy ra được một trăm bốn mươi nghìn tỷ, tôi chết!”

“Tôi có thể lấy ra được một trăm bốn mươi nghìn tỷ, anh chết!”

“Âm âm—”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều kinh ngạc.

Ai cũng không ngờ được, Bùi Nguyên Minh lại dám chơi điên cuồng như vậy, này là chơi mạng rồi!

Nhưng mà nghe thấy mấy lời của Bùi Nguyên Minh, George lại hoảng sợ.

Anh ta căn bản cho rằng chắc chắn Bùi Nguyên Minh sẽ nghèo, nhưng mà không ngờ được, đối phương lại muốn chơi mạng!

Lúc này, ánh mắt của anh ta không ngừng chuyển động, vẻ mặt tràn ngập sự do dự.

Sau đó, anh ta mới lạnh lùng nói: “Láo xược, tôi đường đường là quý tộc, sao lại có thể đánh cược tính mạng với hạng người như cậu được?

Cậu say hả?”

Nõi ong, anh ta nhìn mấy người nahan viên của chính quyên Dương Thành, cười lạnh nói: “Các vị, đây là sự đối đãi với khách của Đại Hạ các người sao? Chuyện này, chắc chắn tôi sẽ đòi một lời giải thích.”

“Sao nào? Anh không chơi được rôi?” Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh tràn đầy châm biếm mà nhìn George.

“Quý tộc của đế quốc Ba Tư các người, lại sợ chết sao?”

Lần này, George hoàn toàn tức giận rồi!

Anh ta tức giận mà nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Được! Tôi cược với cậu! Tôi lại muốn xem xem, cậu lấy bốn mươi tỉ đâu rai”

“Được” Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng, lấy ra một tấm thẻ màu đen, đưa cho nhân viên, thản nhiên nói: “Quẹt thẻ.”

George và toàn bộ mọi người đều nhìn chăm chằm vào cảnh này, vì không có ai tin tưởng, trong thẻ này có tiên.

Đó là một trăm bốn mươi nghìn tỷ đấy!

Rất nhiều tập đoàn trăm nghìn tỷ cũng không có nhiều tiền mặt thế đây, phải đi xoay xở, thậm chí còn phải vay ngân hàng.

Nhưng Bùi Nguyên Minh này chỉ là một tên ở rể, thì làm sao trong thẻ có một trăm bốn mươi nghìn tỷ được?

Nghĩ như thế nào cũng không có khả năng được.

George lấy một chiếc gạt tàn trên bàn rồi cầm nói lên tay, ánh mắt lạnh lùng mà tập trung trên người Bùi Nguyên Minh, anh ta đang chuẩn bị lát nữa sẽ dùng cái gạt tàn này để đnáh chết Bùi Nguyên Minh.

Kết quả, sau một lát, chỉ nhìn thấy một đoàn nhân viên của chính quyên Dương Thành phụ trách công việc bán đấu giá đã chạy đến.

Thái độ của từng người bọn họ đối với Bùi Nguyên Minh, đều tràn ngập sự ngưỡng mộ khôn tả.

“Anh Nguyên Minh cao quý, đã trừ vào tài khoản của anh rồi ạ, từ này về sau, tập đoàn Đế Hào chính là tài sản của anh.”

“Mời anh lấy lại thẻ đen cao quý của anh!”

Nhân viên đi đầu cúi gập chín mươi độ, vô cùng cung kính mà đưa thẻ đen đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK