Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 325

Hợp tác với công ty đầu tư Bùi Thị? Hạng mục trung tâm thương nghiệp?

Những thứ này dưới con mắt của nhà họ Trịnh thì rất thần thánh, nhưng còn nhà họ Nạp luôn cao cao tại thượng thì sao, đây gọi là cái gì?

Nếu như bởi vì chút chuyện cỏn con ấy mà nhà họ Nạp đã muốn cho nhà họ Trịnh mặt mũi, thì cũng quá coi thường nhà họ Nạp rồi.

Nhà họ Nạp vốn coi trọng nhà họ Trịnh như thế, còn đặc biệt phái người đưa thiệp mời tới, nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là cho Bùi Nguyên Minh mặt mũi. Mặc dù Bùi Nguyên Minh nói không cần thiệp mời, nhưng gia tộc lớn như nhà họ Nạp tất nhiên cũng muốn hoàn thành đầy đủ lễ nghi.

Nếu không phải vậy, cho dù nhà họ Trịnh phái bao nhiêu người tới cửa thì kết quả cũng chỉ có một, đó là nhà họ Nạp không thèm nhìn lấy một cái. Một gia tộc hạng hai nhỏ bé như nhà họ Trịnh, ngay cả làm chó cho nhà họ Nạp cũng không có tư cách.

“Ông nội, lần này chỉ có mười người có thể tham dự, vậy cũng nên cân nhắc những người có thể đến buổi lễ đánh giá đồ cổ một chút nhì?” Khuôn mặt Trịnh Chí Dụng nghiêm túc nói.

Chỉ có mười người có thể, không cần phải nói, hai cha con bọn họ chắc chắn sẽ có mặt, nhưng những người khác có được chỗ trống này hay không thì phải xem tâm trạng của ông cụ Trịnh.

Lúc này, trên mặt mỗi người nhà họ Trịnh đều cực kỳ kích động và chờ mong, nguyên nhân rất đơn giản, đó là hi vọng mình được chọn trúng. Lần này có thể đại diện nhà họ Trịnh đến tham dự buổi lễ đánh giá đồ cổ, đủ để chứng minh địa vị của mình ở nhà họ Trịnh.

“Ông nội, ông không nên quên mục đích lần này của chúng ta!” Trịnh Thu Hằng nở nụ cười cười đắc ý, lần này cô ta đến để quyến rũ tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị, nên chắc chắn sẽ có mặt.

“Hai con cứ yên tâm, ông sẽ cẩn thận suy nghĩ chuyện ai đi, ai không đi.” ông cụ Trịnh mỉm cười, chuyện này đúng là không thể đùa được, ông ta phải trở về suy nghĩ một lát.

Lúc này Trịnh Chí Dụng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt giễu cợt nói: “Ông nội, mặc dù bây giờ không biết ai được đi, nhưng có người chắc chắn không được đi, ví dụ như người ở rể nào đó, cậu ta căn bản không phải người nhà họ Trịnh chúng ta, cậu ta cũng không có tư cách đó!”

“Nó sao?” Ông cụ Trịnh khịt mũi coi thường: “Nó thì có tư cách gì? Trường hợp quan trọng như vậy, cho dù để một con chó của nhà họ Trịnh chúng ta đi, cũng không tới lượt nó!”

“Nhưng ông nội à, ông nói vậy cũng không được, cậu ta được cô cả Nạp Lan Nhược của nhà họ Nạp tự mình tới mời đấy, cho dù không đi với chúng ta, nhưng chắc cũng sẽ tới đó.” Trịnh Chí Dụng nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống, trong giọng nói tràn ngập sự châm biếm: “Đồ bỏ đi, tôi cũng rất mong chờ, đến lúc đó tôi sẽ gặp được cậu ở đâu trong buổi lễ đánh giá đồ cổ? Toilet sao?”

Trịnh Chí Dụng dang ám chỉ, loại người như Bùi Nguyên Minh muốn đến tham dự buổi đánh giá đồ cổ thì chỉ có thể đi chùi nhà vệ sinh.

Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Trịnh Chí Dụng, cái đuôi sắp vểnh lên trời, Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nói: “Anh yên tâm đi, đến lúc đó không cần anh phải nhọc lòng đâu.”

“Bùi Nguyên Minh, có đôi khi tao thật sự rất bội phục anh, đến lúc nào rồi mà mày còn giả vờ nữa? Chẳng lẽ đợi tới lúc bị tao vả mặt trong buổi đánh giá đồ cổ thì mày mới có thể quỳ xuống thừa nhận mình là đồ vô dụng sao?” Trịnh Chí Dụng cười như không cười nói.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Sao tôi lại cảm thấy anh rất tới chuyện tôi đi hay không thể nhỉ? Tôi đi thì sao? Không đi thì thế nào?” quan tâm

Trịnh Chí Dụng cười lạnh nói: “Tao không quen nhìn người không có bản lĩnh mà còn thích giả vờ! Bùi Nguyên Minh, mày dám đánh cược với tôi không? Nếu mày có thể tham gia buổi đánh giá đồ cổ, tao sẽ quỳ xuống trước mặt mày, nhưng nếu mày không được đi, vậy sau này khi mày nhìn thay tao se phải quỳ xuống!”

Bùi Nguyên Minh không nhịn được bật cười, lần đầu tiên anh nhìn thấy loại người như vậy, tự đào hố cho mình nhảy, đây rốt cuộc là chuyện gì thế?

Chẳng qua Trịnh Chí Dụng đã nhiệt tình như thế, anh cũng không từ chối nữa, thản nhiên nói: “Được, nếu anh muốn đánh cược vậy tôi sẽ chiều, nếu ai không tuân thủ quy định thì cả nhà chết sạch, ok không?”

Nghe thấy câu này, Trịnh Chí Dụng mỉm cười, nói: “Được, ai không tuân thủ quy định vậy cả nhà sẽ chết sạch, có lẽ nhà họ Bùi các người chỉ còn lại một mình mày thôi nhì? Chết một người là hết luôn đấy!”

Nhìn thấy dáng vẻ nhất định sẽ thắng, nắm chắc thắng lợi trong tay của Trịnh Chí Dụng, Bùi Nguyên Minh cười cười không nói gì, có một số chuyện, cho dù nói ra miệng nhưng hậu quả cũng rất đáng sợ, đợi đến lúc bị và mặt trong buổi đánh giá đồ cổ, chỉ sợ ngay cả hối hận cũng không kịp đấy? ông cụ Trịnh cũng không nói dừng, Trịnh Chí Dụng muốn chỉnh đốn Bùi Nguyên Minh, ông ta cũng rất muốn xem, dù sao trong mắt ông ta, chuyện này nhất định sẽ thắng.

Để thằng nhóc Bùi Nguyên Minh này quỳ xuống trước nhà họ Trịnh, làm đả kích sự kiêu ngao của Trinh Tuyết Dương, hình như cũng không tê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK