Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1899:

“Bùi Nguyên Minh, cậu không trúng cổ thuật của tôi?”

Kim Tuyết Ngọc kịp phản ứng.

Bùi Nguyên Minh chẳng những không trúng Thất Hồn Cổ của mình, còn ghi âm những lời mình nói?

Có thể nói chỉ trong nháy mắt, Kim Tuyết Ngọc rơi vào trong bị động.

“Cổ thuật Miêu Cương đúng là thần kỳ, chỉ tiếc năm đó cô tu luyện thì đã sai, chỉ học được chút da lông.”

“Cộng thêm tu vi của cô mới khôi phục, đã vội vã tính kế tôi, cô cảm thấy có khả năng thành công sao?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh trào phúng.

“Huống chỉ trên thế giới này không có cơm trưa miễn phí, không có việc gì mà ân cần, không phải lừa đảo thì là trộm cắp!”

“Tôi ném tôn nghiêm của cô xuống đất, cô chẳng những không hận tôi, còn luôn cười tươi chào đón, trừ khi tôi là một tên ngốc, nếu không sao không biết cô có vấn đê?”

“Chuyện duy nhất khiến tôi vẫn không rõ, cô đường đường là cô chủ của nhà họ Kim ở Kim Lăng, vậy mà nắm giữ cổ thuật Miêu Cương? Có chút thú vị”

“Nhưng nghe những lời cô nói giết Uông Vĩ Thành lúc cuối, trái lại tôi đột nhiên suy nghĩ cấn thận”

“Cậu suy nghĩ cẩn thận cái gì?” Kim Tuyết Ngọc mở miệng nói theo bản năng.

“Cô không phải là Kim Tuyết Ngọc, hay là nói, cô không phải là Kim Tuyết Ngọc chân chính” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu tôi đoán không sai, Kim Tuyết Ngọc chân chính, đã sớm chết vào nhiêu năm trước rồi đúng không?”

“Mà cô là người đến từ Miêu Cương”

“Nhưng tôi không có một chút hứng thú đối với thân phận và mục đích thật sự của cô”

“Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, mẹ Linh Đan biến thành người sống thực vật, có bút tích của cô hay không?”

Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc thay đổi mấy lần, một lát sau trầm giọng nói: “Họ Bùi kia, tôi không hiểu cậu đang nói gì!”

“Một người chết tới nơi như cậu, ăn nói linh tinh cũng sẽ không có người tin tưởng cậu!”

“Chết đến nơi? Ăn nói linh tinh?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh châm chọc, quơ di động: “Cô cảm thấy nghe đoạn ghi âm này, Uông Vĩ Thành sẽ giết chết cô trước, hay là giết tôi trước?”

“Phó hội trưởng Uông của chúng ta luôn là người tàn nhẫn, từ ngày hôm qua ông ta quyết định giết chết Kim Mặc Hàn xong, tôi đã hiểu rõ tàn nhẫn của ông ta.”

“Tôi tin tưởng người quyết đoán như ông ta, cho dù giết người bên gối, cũng sẽ không khách sáo chút nào.”

“Huống chỉ người bên gối này không phải là Kim Tuyết Ngọc chân chính”

Toàn thân Kim Tuyết Ngọc run lên, tay phải vụng ra, đang định hạ lệnh.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi khuyên cô đừng nên gọi người.”

“Nếu không tôi sợ lát nữa mình không khống chế nổi, nói hết mọi chuyện ra ngoài”

“Tôi nghĩ so với cô mà nói, những người đó càng nguyện ý trung thành với Uông Vĩ Thành hơn đúng không?”

Bùi Nguyên Minh đã sớm phát hiện, ở bên ngoài phòng bệnh và ngoài cửa sổ ẩn nấp ít nhất hơn mười tay súng chuyên nghiệp.

Chỉ cần Kim Tuyết Ngọc ra hiệu, những người đó sẽ trực tiếp nổ súng.

Nhưng Bùi Nguyên Minh không có quá nhiều cảm giác, trái lại chậm rãi nói.

“Kim Tuyết Ngọc, nếu tôi là cô, lúc này nên bảo đám người đó rời đi, sau đó cô và tôi, chúng ta thành thật với nhau một chút.”

“Ví dụ như, nói cho tôi biết vì sao cô lại ra tay với mẹ của Linh Đan”

“Lại ví dụ như, nói cho tôi biết, mục đích của cô là gì”

“Cô nên biết, chỉ cần không liên quan tới Linh Đan, cho dù cô muốn giết cả nhà họ Uông, tôi chẳng những không ngăn cản, nói không chừng còn giúp cô thuận tiện hơn một chút.”

“Cho nên cô muốn ngồi xuống nói chuyện tử tế với tôi, hay là muốn đợi tới thất bại, Uông Vĩ Thành tự mình tới thẩm vấn cô, cô phải suy nghĩ kỹ càng đấy”

“Mà loại chuyện này, nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK