Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1842:

Nghe những lời này của Tư Đồ Chí Khang, Uông Linh Đan sốt ruột tới mức gương mặt trắng xanh: “Sư huynh, nếu anh che chở Bùi Nguyên Minh, em sẽ… Em đông ý với anh…”

“Linh Đan.. “

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Uông Linh Đan, còn có dáng người thướt tha mềm mại, lúc này toàn thân Tư Đồ Chí Khang đầy lửa nóng, anh ta phả ra hơi nóng nói: “Những lời này của sư muội là thật sao?”

“Nếu là như vậy, vậy nể mặt em, chỉ cần bây giờ cậu ta nhận lỗi với anh, anh sẽ cho cậu ta một cơ hội cuối cùng”

So với nhìn Bùi Nguyên Minh chết trước mặt, Tư Đồ Chí Khang càng hi vọng khiến Bùi Nguyên Minh còn sống, quỳ gối trước mặt mình, sau đó trơ mắt nhìn mình ôm mỹ nhân trong lòng.

Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể thỏa mãn tâm lý biến thái của anh ta.

Tư Đồ Chí Khang theo đuổi Uông Linh Đan nhiều năm không được, đã sớm từ mới đầu gọi là ái mộ, biến thành ham muốn chiếm hữu vặn vẹo.

Nghe những lời Tư Đồ Chí Khang nói, lúc này Uông Linh Đan không để ý tương lai mình sẽ có kết cục gì, cô ta chỉ muốn thấy Bùi Nguyên Minh còn sống.

Cô ta gần như dùng ánh mắt câu xin nhìn Bùi Nguyên Minh: “Bùi Nguyên Minh…”

“Anh đừng quật cường nữa!”

“Để sư huynh giúp anh một lần đi!”

“Nếu anh không chịu nói như vậy, như vậy tôi sẽ cùng chết với anh!”

Nói tới đây, Uông Linh Đan không để ý tới sự ngăn cản của Tư Đồ Chí Khang, trực tiếp đi về trước, đứng sóng vai với Bùi Nguyên Minh cùng đối mặt với Dương Định Siêu.

Gương mặt Tư Đồ Chí Khang vặn vẹo, tất nhiên là anh ta nhìn ra được Uông Linh Đan thật lòng với Bùi Nguyên Minh.

Nhưng Uông Linh Đan càng đối xử tốt với Bùi Nguyên Minh, anh ta càng hi vọng Bùi Nguyên Minh có thể quỳ gối trước mặt mình, nhìn mình ôm mỹ nhân vào lòng.

“Linh Đan, cô…”

Nhìn Uông Linh Đan lộ ra biểu cảm quật cường, Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi.

Anh hoàn toàn không để Dương Định Siêu vào mắt, nhưng mà Uông Linh Đan hiện giờ, nếu mình không nói hai câu làm dịu đi với Tư Đồ Chí Khang, cô ta sẽ không lùi về sau.

Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh chỉ có thể liếc mắt nhìn Tư Đô Chí Khang một cái, nói: “Anh Tư Đồ, rất xin lỗi, vừa rồi là tôi lỗ mãng”

Nhưng mà cho dù đến bước này, Bùi Nguyên Minh cũng chỉ bày tỏ xin lỗi, không có bất luận ý muốn bái Tư Đồ Chí Khang làm thầy.

“Haiz, coi như tên nhóc cậu biết tiến lùi.”

Tư Đồ Chí Khang nghe Bùi Nguyên Minh “xin lỗi” như vậy, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân dễ chịu.

Anh ta tiến lên trước, vẻ mặt châm chọc: “Tôi vốn cho rằng cậu xem như là một nhân vật, sẽ chống cự tới cùng”

“Bây giờ xem ra, cũng chỉ là một tên nhu nhược mà thôi!”

“Xem ra cậu từ trên xuống dưới ngoại trừ mạnh miệng, chỗ nào cũng không cứng rắn!”

“Sớm biết hôm nay, cần gì lúc trước phải như thế chứ!”

Tư Đồ Chí Khang lộ ra biểu cảm răn dạy.

Bùi Nguyên Minh lười để ý tới anh ta, khóe mắt liếc thấy Tần Ý Hàm dẫn theo người trèo từ sân sau vào, anh lập tức đẩy Uông Linh Đan vào sân sau.

Mà lúc này, Dương Định Siêu đang xoay khẩu súng màu bạc trong tay, chậm rãi mở chốt.

“Dương Định Siêu, một vừa hai phải thôi, nơi này không phải nơi anh có thể diễu võ dương oail”

“Đừng nói là anh, cho dù là Uông Vĩ Thành đến đây, Chân Vũ Long đến đây cũng phải quỳ!”

Lúc này Tư Đồ Chí Khang vô cùng kiêu ngạo tiến lên trước, vẻ mặt lạnh lùng vênh váo.

“Tôi tên là Tư Đồ Chí Khang, là đại đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng!”

“Hiện giờ Bùi Nguyên Minh bái nhập môn hạ tôi, cũng là đệ tử của tôi, là đồ tôn của Thanh Hư đạo trưởng!”

“Sư phụ có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không thể thương tổn Bùi Nguyên Minh, nếu không giết không tha!”

Sau khi nói xong, tay phải anh ta vung lên, trực tiếp ném ra một lệnh bài bằng ngọc, phía trên có hai chữ “Thanh Hư”.

“Thanh Hư đạo trưởng?”

Mười mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục nghe thấy thế, bước chân cùng bị kiềm hấm.

Dương Định Siêu cũng nhíu mày, nói: “Bùi Nguyên Minh là đồ tôn của Thanh Hư đạo trưởng? Đệ tử của anh?”

Rất rõ ràng, bốn chữ Thanh Hư đạo trưởng này ngay cả binh vương xuất ngũ đến từ nước Mỹ cũng có thể bị chế trụ.

Uông Linh Đan ở sân sau nghe thấy thế lộ ra mỉm cười, không quan tâm kết cục của mình sẽ thế nào, ít nhất Bùi Nguyên Minh được cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK