Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 342

Vừa nãy khi lần đầu nhìn thấy cái bình gốm đó, thật ra mọi người đều có vẻ nghi ngờ.

Theo lý mà nói, trong buổi giám định đồ cổ của thầy Nạp, hẳn là sẽ không có đồ giả, nhưng thầy Nạp lại để cho mọi người tùy ý mà đánh giá.

Trong trường hợp này, sẽ có không ít người cảm thấy đây là hàng giả, chẳng qua là không có chứng cứ rõ ràng mà thôi.

Nhưng lúc này, lại nghe thấy Trương Đình nói một cách chắc chắn đến vậy, Nạp Hoàng Chi cười híp mắt nói: “Ông Trương, nếu như ông đã khẳng định đây không phải là đồ cổ mà là vật phẩm hiện đại, vậy tôi muốn hỏi ông, thế kỷ này, có nhà thế gia đúc gốm nào có thể làm ra được một tác phẩm tinh mỹ như thế này? Ông đừng có nói với tôi, đi tìm bừa một chợ hàng hóa nào đó cũng có thể tìm mua được.”

Nghe thấy lời này, mọi người xung quanh đều bật cười thiện ý, thầy Nạp cũng thật là biết tạo tiếng cười.

“Nạp Hoàng Chi, ý của ông là…” Trương Đình nhíu mày, lúc này ông ta có hơi do dự, ông ta cảm thấy chiếc bình gốm này là đồ giả, nhưng thái độ của Nạp Hoàng Chi lại khiến ông ta có chút chần chừ không dám đưa ra quyết định.

Đúng vào lúc này, Bùi Nguyên Minh tiến lên phía trước, nói: “Hay là để tôi xem thử đi.”

Dứt lời, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn lên người Bùi Nguyên Minh, anh chàng này rất được Nạp Hoàng Chi ưu ái, cũng không biết anh ta có phương

pháp gì đặc biệt. “Bùi Nguyên Minh, chẳng qua ban nãy anh mèo mù vớ cá rán thôi, bây giờ lại muốn đứng ra lòe thiên hạ nữa hả?”

“Thầy của tôi đã nói rõ ràng như thế rồi, anh còn muốn gây thêm phiền

“Mau cút đi, đừng khiến bản thân mình mất mặt!”

Trương Lăng không thích Bùi Nguyên Minh tẹo nào, lúc này vội vàng đứng lên mắng Bùi Nguyên Minh, mà đám người vẫn luôn đi theo nịnh nọt anh ta, nhìn thấy Trương Lăng ra hiệu cũng bắt đầu mắng chửi.

“Tên nhóc kia, hội trưởng Trương Đình đã đưa ra kết luận rồi, anh còn nói muốn xem thử, lẽ nào anh đang nghi ngờ ý kiến của hội trưởng Trương Đình sao?”

“Tuổi còn nhỏ thì phải biết khiêm tốn, đừng cho rằng bản thân có chút tài lẻ thì giỏi, thì hơn người khác!”

Nạp Nhã Lan đứng bên cạnh khẽ cau mày.

Cái bình gốm trước mặt này, cô cũng cho rằng nó là đồ giả, nhưng không biết vì sao mà lúc này Bùi Nguyên Minh lại đứng dậy, lẽ nào anh cũng muốn nói đây là đồ giả? Cách làm này chẳng phải là bắt chước lời người khác hay sao?

Hoặc là anh ta muốn làm một thứ gì đó mới lạ khác thường, giám định chiếc bình này là hàng thật sao?

Lẽ nào anh ta không biết, điều quan trọng nhất trong lúc giám định là phải bảo mật hay sao?

Trong cái giới này, chỉ cần một lần mắc sai lầm, thì danh tiếng bấy lâu gây dựng được sẽ tan thành mây khói.

Lúc này, Nạp Hoàng Chi lại mỉm cười nói: “Ban nãy tôi đã nói rồi, lần này là cơ hội để mài dũa chàng trai trẻ này, anh ta và Trương Đình có cách nhìn khác nhau, đây là chuyện tốt.”

Nghe thấy lời này, có không ít người sững sờ.

Cái gì?

à!” Thầy Nạp lại đứng về phía anh ta, bảo vệ cho anh ta, lẽ nào chàng trai trẻ kia thật sự có chút tài năng?

Ngay lúc này, Trịnh Thu Hằng nhịn không nổi nữa mà chen lên phía trước, lúc nghe thấy lời nói của Nạp Hoàng Chi, cô đã không chịu nổi mà phải bật thốt lên: “Thầy Nạp, ông cần thận đừng để tên phế vật này nó lừa, chẳng qua anh ta chỉ là một đứa ở rể trong nhà họ Trịnh chúng tôi mà thôi, một tên vô dụng, làm sao có thể giám định bảo vật chứ!?”

“Cái gì? Ở rể? Vô dụng?”

Lúc này, rất nhiều người ở hội trường đều nhớ ra, nhà họ Trịnh quả thật là có một người con rể khá nổi tiếng, hình như cũng tên là Bùi Nguyên Minh.

Giờ đây nhìn thấy thái độ của Trịnh Thu Hằng, có lẽ chàng trai trẻ trước mặt này chính là tên vô dụng trong lời đồn?

Có một số người vốn dĩ bởi vì muốn lôi kéo quan hệ với Nạp Hoàng Chi nên mới có thiện ý với Bùi Nguyên Minh, nhưng lúc này bọn họ lại đang kìm nén không bật cười châm chọc.

Ha ha ha ha! Một thằng ở rể, còn muốn đua đòi giám định đồ cổ?

Đây là chàng rể nổi tiếng đó nha! Nghe nói nhà họ Trịnh hận không thể đuổi anh ta đi, bởi vì anh ta làm gì cũng sai, cái gì cũng không biết làm, chỉ ở nhà ăn chực chờ chết.

Kết quả, bầy giờ lại dám chạy đến đây đua đòi cái gì mà giám định đồ cổ? chắc chắn anh ta dùng thủ đoạn gì đó để lừa Nạp Hoàng Chi rồi!

Ngay cả Nạp Hoàng Chi cũng dám lừa, hằn là anh ta muốn tìm chết đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK