Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1660:

“Ong!”

Lúc này không chỉ Lục Trọng Bằng, trong đầu đám người ở đây đều trống rỗng!

Một câu của Bùi Nguyên Minh, cậu cả nhà họ Sở, dự bị phó hội trưởng của Long Môn, tổng giám đốc của tập đoàn Khai Sơn trực tiếp quỳ?

Quy còn chưa tính!

Quan trọng nhất chính là, vậy mà anh ta còn học chó sủa?

Vẻ mặt mọi người ở đây mờ mịt, cả đám đều không kịp phản ứng.

“Quỳ thẳng một chút”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.

“Gâut”

Sở Tuấn Hiên cúi đầu khom lưng, thân thể thẳng tắp, nhích mặt lại gần.

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh tát một cái, đánh Sở Tuấn Hiên choáng váng.

“Bảo anh đi làm việc anh không làm, vội tới chống lưng cho Lục Trọng Băng sao?”

Sở Tuấn Hiên không dám giải thích.

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh trở tay tát thêm một cái.

“Anh nghĩ rằng tôi không giẫm chết anh, là vì để anh bắt nạt người khác sao?”

Sở Tuấn Hiên vẫn không dám mở miệng, lại càng không dám cử động.

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh lại tát một cái.

“Có phải tôi cho anh cơ hội, anh không biết quỷ trọng hay không?”

Sở Tuấn Hiên run lấy bấy, không dám mở miệng.

“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”

Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ lên mặt Sở Tuấn Hiên.

“Làm chó của tôi, tôi bảo anh cắn người nào, anh phải cắn người đó”

“Lúc tôi không cho anh cản người anh dám căn loạn, tôi sẽ giết chết anh, anh hiểu không?”

“Đã rõ!”

Sở Tuấn Hiên không ngừng gật đầu, kính cẩn nghe như cháu trai.

Đồng thời anh ta lè lưỡi ra lần thứ hai, vẻ mặt lấy lòng: “Gâu gâu gâu!”

Xung quanh yên tĩnh giống như chết lặng, thân thể tất cả mọi người cứng đờ, hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận cảnh tượng trước mắt.

Lục Trọng Bằng nằm trên đất lại càng ước gì có thể tát mình một cái, anh ta cảm thấy tinh thần mình hoảng hốt.

Bùi Nguyên Minh đá Sở Tuấn Hiên ngã xuống đất, sau đó mới lạnh lùng nhìn Lục Trọng Bằng nói: “Tôi nói rồi, Sở Tuấn Hiên đến đây cũng không chống lưng được cho anh đâu”

“Anh hỏi anh ta xem, bây giờ anh ta dám cắn người không?”

“Anh hỏi anh ta xem, anh ta có phải là con chó tôi nuôi không?”

Nhìn Sở Tuấn Hiên quỳ trên đất liên tục lè lưỡi, Lục Trọng Bằng miệng đắng lưỡi khô, căn bản không biết nên đáp lại Bùi Nguyên Minh như thế nào, chỉ biết hôm nay mình mất hết mặt mũi rồi.

Bùi Nguyên Minh lấy khăn ra lau tay, liếc mắt nhìn Sở Tuấn Hiên một cái, nói: “Người anh em này của anh kêu gào muốn tôi quỳ xuống xin lỗi, còn đòi đánh gấy một tay tôi đấy.”

“Bây giờ anh biết nên làm gì rồi chứ?”

Chết tiệt, còn đòi đánh gãy tay Bùi Nguyên Minh?

Trước mắt Sở Tuấn Hiên biến thành một vùng màu đen, lúc này anh ta vùng vẫy đứng dậy, lớn tiếng quát: “Lục Trọng Bằng, cậu cút ra đây cho.

tôi!”

“Lập tức, lập tức xin lỗi cậu Bùi!”

Nghe thấy thế, không ít người lộ vẻ hoảng hốt!

Hèn mọn như chó, không, Sở Tuấn Hiên căn bản đã là một con chó, mang tới rung động còn kinh người hơn vừa rồi Bùi Nguyên Minh hung hãn ương ngạnh.

Quan trọng nhất chính là, Sở Tuấn Hiên là một trong số những chỗ dựa vững chắc nhất của Lục Trọng Bằng, Lục Trọng Bằng vẫn luôn dựa vào Sở Tuấn Hiên giãm người khác.

Nhưng bây giờ anh ta gọi Sở Tuấn Hiên tới, lại biến thành Sở Tuấn Hiên muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi.

Con mẹ nó quá xấu hổi Nhưng rất nhiều người nghĩ rách đầu cũng không rõ, một người từ vùng khác tới, sao có thể áp đảo cậu chủ quần là áo lượt như Sở Tuấn Hiên.

Phải biết rằng ngay cả rất nhiều nhân viên quan trọng của chính phủ, Sở Tuấn Hiên đều đã không nể mặt.

Nhưng ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh ta trực tiếp quỳ xuống học chó sủa…

Chuyện này chuyện này…

Lúc này Lục Trọng Bằng mở miệng nói theo bản năng: “Anh Sở, cậu ta là cái rằm gì, dựa vào cái gì bắt em…”

“Bốp!”

Sở Tuấn Hiên không nói lời vô nghĩa, trực tiếp tát Lục Trọng Bằng ngã xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK