Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1101 “Bang”

Một thân ảnh không biết từ đâu bay ra, vừa hay va thẳng vào người Vân Khiếu Định.

Vẻ mặt đang mỉm cười của Vân Khiếu Định lập tức tối sâm lại, trong vô thức anh ta phản xạ theo bản năng quay người lại.

Nhưng khi anh nhìn thấy một màn xảy ra trước mặt này, liền trực tiếp bị dọa sợ run lên.

Tình huống gì thế này?

Ba mươi lăm tên lính đánh thuê cứ như vậy lần lượt ngã xuống?

“Anh, rốt cuộc anh là ai!?” Vân Khiếu Định vô thức mở miệng nói.

“Tôi là ai? Tôi là người mà anh đắc tội không nổi!”

“Giúp tôi tặng phần quà này cho người đứng phía sau anh, nói với bọn họ rằng đây là kết cục của việc đắc tội với tôi!”

Bùi Nguyên Minh đi tới trước mặt Vân Khiếu Định.

Vân Khiếu Định bị dọa sợ lảo đảo lùi ra phía sau, sợ hãi nói: “Anh không được qua đây!”

“Răng rắc!”

Bùi Nguyên Minh không có hứng thú nói nhảm với anh ta, Bùi Nguyên Minh bước lên phía trước mấy bước một chân đá vào đùi phải của anh ta.

“Á a a!”

Vân Khiếu Định bị Bùi Nguyên Minh đá gãy đùi phải kêu oai oái lăn lộn trên mặt đất, thần sắc của Bùi Nguyên Minh lạnh lùng tiếp tục đạp thêm mấy cái nữa, trực tiếp đạp gãy tay chân của anh ta.

Vân Khiếu Định luôn ăn sung mặc sướng có bao giờ gặp phải chuyện như thế này đâu?

Rất nhanh, anh ta vì quá đau đớn mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Bùi Nguyên Minh gọi Ngô Kim Hổ tới, dặn dò anh ta tra rõ ràng người đứng sau chuyện này là ai, sau đó nhanh chóng rời đi tìm Trịnh Tuyết Dương.

Dù sao chuyện hôm nay cũng xảy ra trước mặt Trịnh Tuyết Dương, anh sợ cô ây sẽ lo lắng.

Nhà họ Thanh.

“Cậu, rốt cuộc là đến khi nào Bùi Nguyên Minh mới trở vê?” Trịnh Tuyết Dương giống như kiến bò trên chảo nóng, vẻ mặt suốt ruột hỏi.

“Cậu đã nhờ người của đồn cảnh sát Dương Thành đi lục soát khắp thành rôi, chắc chắn ở trong khoảng thời gian ngắn nhất sẽ có kết quả.”

Thanh Khánh nhấc tách trà lên ung dung mở miệng.

Vừa rồi ông ta đã gửi đi tin tức, bảo Vân Khiếu Định tạo ra một hiện trường ngoài ý muốn.

Có lẽ rất nhanh thôi sẽ tìm thấy xác của Bùi Nguyên Minh vì “chết ngoài ý muốn”!

Lục Diêu Kỳ lại rất tỉnh táo, cô luôn cảm thấy thái độ của người nhà họ Thanh không đúng lắm, giờ phút này cô càng cảm nhận được điều đó rõ hơn, cô có chút cảnh giác mở miệng: “Tuyết Dương, hay là chúng ta cứ về trước đi, nếu vẫn không được thì chúng ta đi tìm Thế Tử Minh giúp đỡ”

Nghe Lục Diêu Kỳ nói như thế, Thanh Khánh nhíu mày lạnh giọng nói: “Cô là ai? Cô có tư cách gì nhúng tay vào chuyện nhà họ Thanh chúng tôi?”

“Hơn nữa, cháu rể của nhà họ Thanh bị người ta bắt cóc tống tiền, tư lệnh đệ tam Đà Nẵng tôi cũng đã ra tay rồi, cô còn định đi tìm người ngoài nhúng tay vào, cô muốn nhà họ Thanh chúng tôi mất hết mặt mũi đúng không?”

Giờ phút này khuôn mặt của Thanh Khánh trở nên lạnh lẽo, ông làm quan đã lâu cho nên khí thế rất cường đại.

Cho dù là Lục Diêu Kỳ du học từ nước ngoài trở về, giờ phút này cũng bị khí thế đó áp chế không còn dám nói cái gì nữa.

Trong lòng Trịnh Tuyết Dương tràn ngập bàng hoàng, căn bản là không biết nên tin tưởng ai.

Đúng lúc này, một người làm trong nhà họ Thanh bỗng nhiên bước nhanh vào phòng, anh ta trực tiếp chạy đến trước mặt Thanh Khánh, trầm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh trở về rồi!”

“Cái gì!?”

Thanh Khánh bị dọa đến mức làm rơi chén trà trong tay xuống đất.

Không phải đã dặn dò là phải đánh chết Bùi Nguyên Minh rồi sao? Sao cậu ta lại trở về được?

Chẳng lẽ là quỷ?

Nhưng rất nhanh Thanh Khánh đã phản ứng lại, ông ta và bà cụ Thanh Kiều đang ngồi bên cạnh liếc nhau một cái, trong nháy mắt hai người liền có chung một nhận thức.

Thanh Khánh lập tức khôi phục lại sự tỉnh táo, vẻ mặt mỉm cười nói: “Xem ra mặt mũi của nhà họ Thanh chúng ta vẫn có thể giữ được, hiệu suất làm việc của cục cảnh sát đúng là rất nhanh, nhanh như vậy đã tìm được người rồi.”

Người nhà họ Thanh có chút kinh ngạc, nhưng khi nghe được Thanh Khánh nói như vậy, liền nhanh chóng phối hợp nở nụ cười.

Tuy mọi người không biết vì cái gì mọi chuyện lại xảy ra không giống như những gì bọn họ đã bàn trước đó, nhưng bộ dáng tất cả chuyện này đã nằm trong dự liệu của Thanh Khánh, giả vờ thể hiện ra cho Trịnh Tuyết Dương xem, bọn họ cũng nhất định phối hợp cùng ông diễn trọn vở kịch này.

Vừa nấy Lục Diêu Kỳ còn đang nghi hoặc Thanh Khánh, những khi cô nghe được tin tức Bùi Nguyên Minh được cứu, cô liền thay đổi một trăm tám mươi độ sùng bái nhìn Thanh Khánh.

Cô cảm thấy, vị tư lệnh Đà Nẵng này quá trâu bò rồi, một cuộc điện thoại đã có thể giải quyết xong chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK