Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất hiển nhiên, bọn hắn hôm nay là đến để xem Bùi Nguyên Minh, chết thế nào.

Rất nhanh, Lục Vũ cũng từ trong đám người đi ra, hắn trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh vài lần về sau, đột nhiên vỗ tay nói: “Đây không phải Bùi Đại Thiếu, phách lối bá đạo của chúng ta hay sao?”

“Thế nào hôm nay, lại đứng cô đơn ở nơi này?”

” Người của ngươi đâu?”

“Ngươi chuẩn bị giúp người Đỗ gia bọn hắn, chủ trì công đạo đúng không?”

“Tại sao không thấy bọn hắn, đứng về phía ngươi như thể?”

“Bùi Nguyên Minh, ngươi còn không có thể cứu được chính mình! Chủ trì công đạo cái rắm a!”

Bùi Nguyên Minh không để ý đến Lục Vũ, thần sắc không chút rung động nào, liền phảng phất như Lục Vũ, căn bản không có tư cách lọt vào pháp nhãn của anh.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thần sắc bình thản, Lục Vũ nhe răng cười một tiếng, nói: “Đúng, họ Bùi!”

“Vì cảm tạ ngươi, đã tặng đại lễ cho ta tại tiệc độc thân của ta!”

“Ta đặc biệt để người đi tiệm quan tài ở Kim Lăng, để chọn cho ngươi một chiếc quan tài thượng hạng!”

“Được làm bằng gỗ sưa Bắc Hải!”

” Ta hứa, sau khi chết ngươi sẽ nằm trong đó, đời đời kiếp kiếp, không được luân hồi!”

Đang khi nói chuyện, Lục Vũ vung tay lên, liền có người Lục gia khiêng lên một cái quan tài, “Rầm” một tiếng ném trên mặt đất.

Chiếc quan tài này được làm bằng gỗ đen, nhìn u ám khiến người không khỏi rùng mình, kìm lòng không được đánh run một cái.

Gỗ u ám Bắc Hải!

Gỗ của tội nhân trong truyền thuyết, nếu được chôn trong quan tài làm bằng gỗ như vậy, sẽ không vào luân hồi, không được siêu sinh, sinh sinh tử tử vô cùng thống khổ.

“Ta còn giúp ngươi chọn một Phong Thủy đại huyệt, ta cam đoan, sau khi chôn ngươi, thế hệ tương lai, nam đời đời làm nô lệ, nữ đời đời làm kỹ nữ!”

“Đúng, đợi đến sau khi ngươi chết!”

“Ta sẽ không diệt tận thân tộc của ngươi, ta sẽ để cho bọn hắn một mực sống ở trong thống khổ, cả một đời đều sống không bằng chết.”

Bùi Nguyên Minh lúc đầu cũng lười để ý tới Lục Vũ, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Chỉ bằng câu nói này của ngươi, về sau, Thiên Môn Trại liền không có Lục Gia.”

“Bùi Nguyên Minh, ngươi sắp chết đến nơi, còn giả vờ giả vịt sao?”

“Ngươi còn cho mình là đại biểu Võ Minh Đại Hạ sao?”

“Ai cho ngươi tư cách cùng lực lượng, uy hiếp Lục Đại Thiếu! ?”

Ngay lúc này, lại có một đám người xuất hiện.

Những người này mặc võ phục thêu chỉ vàng, xem xét chính là người đến từ Thánh địa Võ Học hoàng Kim Cung, Vũ Thành.

Dẫn đầu là một nữ tử, khuôn mặt và tướng mạo cùng Triệu Giai Tử giống nhau đến bảy phần, nhưng lại lớn hơn vài tuổi, cả người đều có khí chất của một thiếu nữ đã trưởng thành.

Nàng trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh, sau đó hai tay vòng ôm ngực, lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, ngươi đánh lấy chiêu bài Võ Minh Đại Hạ chúng ta, bốn phía diễu võ giương oai, ngày thường giả bộ cường quyền, chúng ta đã không thèm để ý đến ngươi!”

“Nhưng là, ngươi lại muốn ỷ vào thân phận đại biểu Võ Minh Đại Hạ, đến xen vào việc nhà của Thiên Môn Trại sao?”

“Đây quả thực là bôi nhọ Võ Minh Đại Hạ và làm cho thánh địa Võ Học không thoải mái!”

“Chúng ta đã đem ngươi cách chức điều tra! Chính ngươi còn không rõ ràng hay sao?”

“Ta ra lệnh cho ngươi, xin lỗi vì những khẩu xuất cuồng ngôn của ngươi!”

Bùi Nguyên Minh giờ phút này móc móc lỗ tai, nhàn nhạt liếc Tần Ý Hàm một chút, nói: ” Đám chó mèo này từ đâu tới vậy? Buổi sáng ăn tỏi hay sao? Khẩu khí lại lớn như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK