Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1587:

Lúc này ông cụ Trịnh đau tới mức khó mà thở nổi, chỉ có thể há to miệng thở, nhưng ngay cả nói đều không nói ra được.

Ông ta muốn lớn tiếng quát mắng Bùi Nguyên Minh, nhưng toàn thân đều không còn sức lực.

Người nhà họ Trịnh thấy cảnh này đều trợn mắt há miệng, rõ ràng là không thể ngờ tới người Đảo Quốc tàn nhẫn như thể, căn bản không cho hai bên có đường sống hòa hoãn.

Nếu là bình thường, trong khi đang nói chuyện sẽ không nhanh ra tay như vậy.

Trên mặt Bùi Nguyên Minh xuất hiện vẻ đau khổ, rồi anh hơi lo lắng liếc mắt nhìn Trịnh Thu Hằng một cái, ngay sau đó lo lắng chỉ lướt qua, đổi thành vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt mở miệng: “Tôi qua thì qua, nhưng thả Thu Hằng ra, cô ta không liên quan tới chuyện này!”

Sắc mặt Trịnh Thu Hăng thay đổi.

“Răng rắc…”

“Thanh tra” không nói hai lời, trực tiếp giẫm gẫy tay trái Trịnh Thu Hằng.

“Á “

Trịnh Thu Hằng lập tức gào khóc kêu to, cô ta tu luyện võ cổ, vốn có chút bản lĩnh, nhưng bây giờ cô ta là dựa thế giết chết Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương, cho nên mới không đánh trả.

Nhưng không thể ngờ tới, cô ta đang tự bê đá đập vào chân mình, lúc này cô ta đau tới mức toàn thân giật giật, phát ra âm thanh chói tai hơn tiếng giết heo.

Vẻ mặt “thanh tra” càng trở nên lạnh lùng: “Rốt cuộc là anh có tới hay không?”

Nhìn thấy Trịnh Thu Hằng đau đớn, vẻ mặt ông cụ Trịnh phẫn nộ nói: “Bùi Nguyên Minh, mày nhanh tới đây, nếu không tao giết mày!”

Trịnh Thu Hằng cũng lộ ra vẻ mặt oán hận nhìn Bùi Nguyên Minh, ước gì có thể xông lên bóp chết tên khốn nạn này.

Anh không mở miệng thì không sao, anh vừa mở miệng, tên “thanh tra” này ước gì có thể giết chết bọn họ.

Lúc này ánh mắt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng, giống như vô cùng phẫn nộ.

Anh tức giận nói với “thanh tra”: “Tôi không tin anh còn dám giết người ở địa bàn Đại Hạ bọn tôi, giết chết người nhà họ Chân ở thủ đô!”

“Hậu quả đó đừng nói là anh, tất cả Đảo Quốc các anh đều không gánh nổi đâu!”

Toàn thân Trịnh Thu Hằng run lên, vẻ mặt khó có thể tin.

“Răng rắc…”

Vẻ mặt “thanh tra” lạnh lùng, trường đao Đảo Quốc trong tay khẽ xoay, trực tiếp căm lên yết hầu Trịnh Thu Hằng.

Thân thể Trịnh Thu Hằng run rẩy, đôi mắt trợn to, trên gương mặt đều là khó có thể tin.

Cô ta ẩn náu trong cấm địa nhà họ Chân ở thủ đô tu luyện lâu ngày, trở lại Đà Nẵng chuẩn bị thi triển thân thủ.

Cô ta có rất nhiều kế hoạch độc ác, cũng có rất nhiều dã tâm tàn nhẫn, nhưng cho dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới…

Trở lại Đà Nẵng chưa được hai ngày, mình sẽ chết?

Còn chết không nhắm mắt, chết một cách khó hiểu.

Oán hận vô tận ngưng kết vào thời khắc này, Trịnh Thu Hằng mất mạng.

Mọi người nhìn cảnh này, cả đám đều trợn mắt há miệng.

Người nào cũng không nghĩ tới, vậy mà “thanh tra” này dám giết Trịnh Thu Hằng trước mặt mọi người!

Ông cụ Trịnh cũng hơi sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, giận dữ hét lên: “Đáng chết! Đáng chết!

Vậy mà dám giết cháu gái tao?”

“Tao phải giết chết mày! Tao phải giết chết mày Ông cụ Trịnh vô cùng phẫn nộ, Trịnh Thu Hăng là con bài thứ hai của ông tat Đã không có xà bà bà, ông ta vẫn còn cơ hội, đã không có Trịnh Thu Hằng, nói không chừng ông ta xong đời rồi!

“Giết! Giết tên này cho tôi!”

Lúc này, sát ý và phần nộ tràn ngập trong lòng ông cụ Trịnh, ông ta đụng mạnh về phía sau.

Đôi mắt “thanh tra” rét lạnh, trường đao Đảo.

Quốc trong tay vung lên.

“Phụt..”

Luồng sáng sắc bén xuất hiện, chỗ yết hầu ông cụ Trịnh có máu tươi phun ra.

Trên mặt ông ta lộ vẻ khó mà tin, chỉ trong nháy mắt xụi lơ trên đất.

Ông cụ Trịnh không vùng vẫy, không la lên, không có phấn nộ, chỉ có khó mà tin được…

Ông ta chết đi như vậy sao?

Dã tâm mãnh liệt của ông ta tiêu tán, thống trị hoàng triều của ông ta như công dã tràng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK