Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1643:

Tưởng Băng Tâm “xùy” một tiếng bật cười, nói: “Không có tiên thì không có tiền, vậy mà còn đến chết vẫn sĩ diện”“

“Không phải là anh gọi đồ ăn ba mươi lăm nghìn ở bên ngoài, sau đó nói là bánh bao hấp cao cấp đó đấy chứ?”

“Bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng kia chúng tôi đã từng ăn, anh lừa gạt được người không biết gì thì thôi, còn giả bộ trước mặt chúng tôi à?”

Vẻ mặt Tưởng Băng Tâm trào phúng, tên này chỉ là một tên ở rể, một tên hai lúa.

Quan trọng nhất chính là, rõ ràng là không có bản lĩnh gì, vậy mà học người ta làm ra vẻ?

Nghĩ cái gì thế?

Vẻ mặt Trâm Minh Nguyệt cũng rét lạnh, bọn họ chẳng muốn nói chuyện với Bùi Nguyên Minh nữa.

Lúc này ngồi đối diện Bùi Nguyên Minh, bọn họ đã cảm thấy hạ giát Nhìn đối phương bày ra bộ dạng như gái tiếp khách mà tỏ cao quý, cao cao tại thượng, Bùi Nguyên Minh rất muốn tát bọn họ.

Nhưng nghĩ tới Hạ Vân, anh vẫn thản nhiên nói: “Nói chuyện chính đi.”

“Bây giờ Hạ Vân sao rồi?”

“Cô ấy bị người ta hạn chế tự do sao?”

“Không thể gặp tôi thì thôi, chẳng lẽ tự mình gọi điện cho tôi cũng không được?”

Trầm Minh Nguyệt dựa vào ghế sô pha, thản nhiên nói: “Chị họ rất tốt, rất tốt, nhưng người như anh không có tư cách liên lạc với chị ấy”

“Hơn nữa anh cũng không cần thử tìm chị ấy nữa.

“Anh tùy ý tới tìm chị ấy như vậy, còn không kiêng nể gì tới cửa, đối với anh, đối với chị ấy đều không tốt.”

“Đợi chị ấy giải quyết xong mọi chuyện, tất nhiên sẽ gặp mặt anh, giải thích rõ ràng”

Bùi Nguyên Minh híp mắt, chậm rãi nói: “Tôi hỏi, rốt cuộc cô ấy xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chị ấy không sao, rất tốt.” Trầm Minh Nguyệt không kiên nhãn nói: “Anh có thể đừng dong dài như vậy nữa có được không?”

“Hôm nay tôi tới gặp anh một lần, là đại diện chị họ tới, tôi tới là nói với anh, chị ấy rất tốt, anh không cần lo lắng”“

“Tốt nhất là anh lập tức về Dương Thành”“

“Nếu không có lộ phí, tôi chol”

Khi nói chuyện, Trầm Minh Nguyệt lấy một chồng tiền mặt màu sắc rực rỡ trong túi Chanel tỉnh xảo ra.

“Bốp” một tiếng đập lên bàn, không khác gì cho ăn xin.

Sau đó cô ta còn lấy một lá thư ném cho Bùi Nguyên Minh.

Chữ viết là của Hạ Vân, trong thư nói Bùi Nguyên Minh tha thứ cho cô ấy đi không từ mà biệt, cô ấy trở về là muốn giúp xử lý chuyện nhà họ Trâm, bảo Bùi Nguyên Minh không cần lo lắng, nhanh về Dương Thành.

Đợi mọi chuyện giải quyết xong, cô ấy sẽ trở “Thấy rõ chưa?”

“Biết mình nên cút đi rôi chữ?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, chữ viết là của Hạ Vân không sai, nhưng vấn đề là, ai biết lá thư này viết khi nào? Viết trong tình huống nào?

“Quả thật là chữ viết của cô ấy, nhưng một lá thư không nói lên được gì cả” Bùi Nguyên Minh nhìn Trầm Minh Nguyệt: “Tôi mặc kệ rốt cuộc nhà họ Trâm các cô đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ hỏi một câu, hiện giờ Hạ Vân gặp chuyện gì.”

“Tôi sẽ giải quyết giúp cô ấy”

Tưởng Băng Tâm nghe thấy thế “xùy” một tiếng bật cười, từng thấy người thích làm ra vẻ, nhưng chưa thấy ai như anh.

“Cảm ơn, nhưng mà không cần”

Trầm Minh Nguyệt cười gật đầu, trong lòng tràn ngập khinh thường với Bùi Nguyên Minh.

Nhà họ Trầm là một trong mười gia tộc đứng đầu, mà Trầm Minh Nguyệt quen không ít thế tử cậu chủ, nhưng không ai có thể giải quyết được vấn đề khó của Hạ Vân hiện giờ.

Chỉ là một tên hai lúa có thể giải quyết được sao?

Đùa giỡn gì thết Làm người ở rể ăn cơm nhão thì thôi, còn học người ta mở miệng nói linh tinh, cảm thấy mình rất trâu bò sao?

Người như vậy, không cứu đượcccc Trầm Minh Nguyệt vốn còn có chút chờ mong đối với Bùi Nguyên Minh, nghĩ là tổng giám đốc thì sẽ có chút bản lĩnh.

Bây giờ cô ta cảm thấy, chị họ làm thư ký cho người này, tuyệt đối là đi trải nghiệm cuộc sống.

Mọi người là người của hai thế giới, sau này không cần tiếp tục gặp mặt nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK