Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1374

Lý Anh Kiệt có chút lo lắng nói: “Anh Minh, nếu có người của đồn cảnh sát tới, e rằng có chút khó giải thích.”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Đừng lo lắng, đi theo tôi, tôi sẽ không để cho anh khổ sở”

Lý Anh Kiệt sửng sốt một chút, một lát sau mới nở nụ cười, nói: “Em biết anh Minh là người có năng lực, sau này em sẽ đi theo anh! Anh nói cái gì thì chính là cái đó!”

Không lâu sau, tiếng kêu ồn ào dồn dập kéo đến.

Sau đó, một số xe chống bạo động chạy tới trước cửa.

Cửa xe mở ra, hàng chục người đàn ông mặc quân phục bước ra với những khẩu súng giắt quanh eo.

Người cầm đầu là một người đàn ông mặc quân phục màu trắng, đằng đẳng sát khí trực tiếp đẩy ra khỏi đám đông, đến bên cạnh Đường Tử Ngọc nói: “Trưởng khoa Đường, tôi nghe nói có người đang gây rối trong bệnh viện?”

“Là tên nào có mắt không tròng, chẳng lẽ không biết người đúng sau bệnh viện Nhân Ái là ai sao?”

“Lại dám gây rối ở một nơi tôn nghiêm như bệnh viện, tôi sẽ cho anh ta biết cái gì là Vương Pháp!”

Nhìn thấy người đàn ông mặc đồng phục trắng, sắc mặt Đường Tử Ngọc vui mừng khôn xiết, lúc này mới cười nói: “Phó chỉ huy Lâm, anh đến thật đúng lúc! Hai tên côn đồ này, bọn họ không chỉ vu khống chúng tôi không có y đức mà còn dám ra tay đánh người! “

“Anh phải bảo vệ công lý cho Bệnh viện Nhân Ái của chúng tôi, cho bọn họ vào tù đi! Chuyện này tôi sẽ báo cáo lên trên!”

Lúc này, Đường Tử Ngọc trực tiếp chỉ vào Bùi Nguyên Minh với phong thái độc đoán, hệt như một nữ hoàng.

Mà Mỹ Lệ và những người khác lúc này cũng nhảy dựng lên, từng người từng người đều buộc tội Bùi Nguyên Minh, nói rằng anh ta cố tình gây sự và phá hoại bệnh viện.

“Cái gì!?”

“Có người dám đánh Đường trưởng khoa sao?”

“Giữa thanh thiên bạch nhật, hành hung nơi công cộng! Còn có vương pháp sao? Còn có luật pháp sao?”

Lâm Gia Huy, phó chỉ huy của Sở cảnh sát Dương Thành trợn mắt trừng trừng rồi sải bước đi về phía Bùi Nguyên Minh.

“Chàng trai trẻ, làm loạn ở nơi như vậy, đã nghĩ đến hậu quả chưa, ngươi…”

Lời còn chưa nói hết.

Lâm Gia Huy thân hình đột nhiên cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Lúc này, ông ta gần như vô thức lên tiếng: “Cố…Cố…Cố vấn Minh…”

Một giây trước, ông ta còn đòi cho anh bò lên trời.

Lúc này, ông ta thấp giọng ăn nói khép nép, cả người run lên, suýt nữa thì quỳ xuống.

Đường Tử Ngọc và mọi người xung quanh đều sững sờ, có chút không phản ứng kịp.

Đây chính là phó chỉ huy của Sở cảnh sát Dương Thành sao!

Ở đồn cảnh sát Dương Thành là dưới một người và trên vạn người!

Phó chỉ huy Lâm sao có thể đột nhiên căng thẳng như vậy.

Bùi Nguyên Minh nhìn Lâm Gia Huy tựa như cười nhưng không phải là cười.

Người này vừa rời khỏi sơn trang Vân Hòa, bây giờ lại xuất hiện ở bệnh viện Nhân Ái.

Anh ta nên nói anh ta xui xẻo, hay nên nói anh †a đang tự tìm đến cái chết?

Đường Tử Ngọc theo bản năng nói: “Phó chỉ huy Lâm, anh sao vậy? Cố vấn Minh là cái gì? Anh nhận sai người sao?”

“Đến đây”

Bùi Nguyên Minh không để ý tới Đường Tử Ngọc, nhưng lại móc ngón tay về phía Lâm Gia Huy.

Lâm Gia Huy kinh hãi, người trước mặt không đơn giản là một nhà cố vấn, có lẽ tám phần mười có quan hệ với người có máu mặt.

Xuất thân của Đường Tử Ngọc, Khổng thiếu quả thực rất tốt, nhưng dù anh ta có giỏi đến đâu thì ở trước mặt người này, anh ta cũng chỉ là một tên ất ơ, căn bản là không thể xếp cùng hàng.

Lúc này, tuy rằng không biết Bùi Nguyên Minh định làm gì, Lâm Gia Huy cũng chỉ có thể nhắm mắt bước về phía trước.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Tử Ngọc, Lâm Gia Huy cúi đầu nói: “Cố vấn Minh, tôi…

“Chát ~ Bùi Nguyên Minh không nói nói một lời, dùng sức tát vào mặt trái của ông ta.

Trên mặt Lâm Gia Huy hiện lên một dấu tay, bụm mặt lui về sau vài bước.

Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng nói: “Bên phải”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK