Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1473:

Trịnh Khánh Vân đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Nguyên Minh: “Hơn nữa ngày đầu tiên em gia nhập hội sinh viên, mà không đi tham gia tụ họp của hội sinh viên, vô cùng thất lễ”

“Còn nữa, chỉ có một mình em đi thì em hơi sợ hãi, dù sao em không quen biết rất nhiều người, cho nên chỉ có thể dẫn anh rể đi cùng em thôi!”

“Dù sao tụ họp này có thể dẫn theo bạn đi cùng.”

“Hơn nữa nghe nói còn có không ít đồ ăn ngon, anh rể chắc chắn sẽ có hứng thú!”

Trịnh Khánh Vân lộ ra vẻ mặt dụ dỗ, giống như đồ ăn ngon có thể gợi ra hứng thú lớn nhất của Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh tức giận nói: “Tóm lại mặc kệ anh có đi hay không, em chắc chắn đều phải đi đúng không?”

Trịnh Khánh Vân gật đầu nói: “Anh rể anh thật thông minh, bởi vì cho dù thế nào em đều phải đi, cho nên anh càng phải đi cùng em!”

“Nhỡ đâu anh không đi cùng em, em xảy ra chuyện gì đó, anh ăn nói thế nào với chị em đây?”

Bùi Nguyên Minh không biết phải nói gì: “Được rồi, dừng, nhưng mà chuyện này không thể để chị em biết, cũng không thể để ba mẹ biết “Còn nữa, cho dù thế nào, tối nay tất phải về nhà trước mười hai giờ, anh sẽ nhìn chằm chằm em suốt hành trình, em cũng không thể uống rượu!”

Trịnh Khánh Vân nhảy nhót không thôi: “Anh rể nói như thế nào, thì là như thế đó đi Rất rõ ràng, cô ta tràn ngập chờ mong đối với cuộc sống đại học, cũng tràn ngập hứng thú đối với buổi tụ họp này.

Bùi Nguyên Minh có cảm giác như đi học với thái tử, chỉ có thể thay một bộ quần áo trong ánh mắt của Trịnh Khánh Vân.

Nửa tiếng sau, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân đi tới dưới lầu vườn hoa Hoàng Gia.

Gần như là cùng một thời gian, một chiếc xe Porsche Panamera lái tới.

Xe đỗ trước người Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân không xa.

Sau đó cửa xe mở ra, bên trong chui ra một người phụ nữ đeo kính râm, dáng người cao gần, khí chất có chút thoát tục.

Cô ta cũng mặc chiếc váy ngắn màu đen, nhưng tổng thể thì mỏng hơn, cộng thêm cô ta lộ ra cái bụng trơn bóng, nhìn vô cùng hấp dẫn.

Dáng người đẹp cộng thêm dung mạo giống như nữ thần, khiến không ít người qua đường đều đứng lại nhìn.

Nhưng mà biểu cảm lạnh lùng của cô ta, khiến không ít đàn ông tự biết xấu hổ.

Trịnh Khánh Vân kéo Bùi Nguyên Minh đi tới, cười nói: “Đàn chị Tiêu, vị này là Bùi Nguyên Minh.”

“Bùi Nguyên Minh, vị này là Tiêu Hi Văn đàn chị của em, chị ấy vô cùng xinh đẹp đấy…”

Trịnh Khánh Vân cố gắng không nói ra thân phận Bùi Nguyên Minh là anh rể cô ta.

Điều này khiến Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, đồng thời anh đánh giá người phụ nữ tên Tiêu Hi Văn này từ trên xuống dưới.

Rõ ràng là người phụ nữ này rất kiêu ngạo, nhưng lại đặc biệt lái xe tới đón Trịnh Khánh Vân, giống như sợ cô ta không tham gia.

Điều này khiến tươi cười của Bùi Nguyên Minh trở nên nghiên ngẫm.

“Trịnh Khánh Vân, cô làm gì vậy?”

“Không phải là tôi đã nói với cô rồi sao? Buổi tụ họp tối nay vô cùng quan trọng!”

“Anh Bạch không thích có đàn ông lạ tham dự tụ họp của anh ấy!”

Trịnh Khánh Vân nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt có chút khó coi.

Anh Bạch?

Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú ngẩng đầu, anh đã biết mục đích chân chính Trịnh Khánh Vân bảo anh ra mặt.

Nhưng mà anh không tức giận, em vợ mình vừa mới vào đại học, ai dám có ý đồ với cô ta, đều phải bị tát chết.

Yêu sớm là không tốt, ảnh hưởng tới chuyện học hành.

Lúc này Trịnh Khánh Vân cười hì hì đáp lời: “Đàn chị Tiêu, em nhớ rõ buổi tụ họp của chúng ta đều có thể dẫn bạn nam đi cùng, chị không có nói cho em biết quy củ được sửa lại đúng không?”

“Nếu mà như vậy, vậy thì em không đi nữa Tiêu Hi Văn nghe thấy thế sửng sốt một lát, trên gương mặt dễ nhìn lộ ra chút tàn nhãn.

Cô ta trừng mắt với Bùi Nguyên Minh một cái, giống như Bùi Nguyên Minh phá hủy chuyện tốt của cô ta.

“Khánh Vân, nếu người khác không chào đón anh mà nói, vậy thì anh không đi đâu”

Lúc này Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, loại cơ hội có hương vị Hồng Môn Yến này, có thể viện cớ không đi là tốt nhất.

Ở nhà xem tivi không phải thoải mái hơn sao?

Trịnh Khánh Vân cũng trợn to mắt nhìn: “Bùi Nguyên Minh, anh không đi, em cũng không đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK