Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 746

Ông cụ Trịnh liếc mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái thật sâu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuyết Dương à, cháu có rảnh thì mang số số sách và tài liệu tiến độ dự án gần đây nhất đi sắp xếp lại một chút, rồi gửi đến đây cho ông để ông xem xét nhé.”

Trịnh Tuyết Dương biết, đây là cái cớ mà ông cụ Trịnh đặt ra, để nhúng tay vào chuyện của khu nghĩ dưỡng trên núi Bạch Vân.

Bất quá, đây lại là yêu cầu chính đáng của ông cụ Trịnh, cô hoàn toàn không có cách nào từ chối, giờ phút này chỉ có thể hơi gật đầu sắc mặt rất khó coi.

Còn Trịnh Chí Dụng lại là vẻ mặt khoái chí nhìn Trịnh Tuyết Dương.

Nếu ông nội chịu ra tay, như vậy hôm nay nắm không được cô, sau này cũng sẽ có cơ hội. “Được rồi, không nói linh tinh nữa, trước tiên nhìn xem rốt cuộc lần này ai đi tham dự tiệc mừng thọ của nhà họ Thanh đây.”

Bàn tay của ông cụ Trịnh vung lên, giờ phút này là lúc ông ta thể hiện quyền lực của mình. Thật ra ông ta hoàn toàn không nghĩ tới, nhà họ

Trịnh dựa vào đâu mà có thể lấy được phong thư mời lần này.

Thật sự nghĩ rằng chỉ dựa vào một cái dự án, mà nhà họ Thanh liền coi trọng bọn họ hay sao?

Khu nghĩ dưỡng trên núi Bạch Vân, đúng thật là một cái dự án có triển vọng, cũng có thể giúp nhà họ Trịnh kiếm được một khoản hời.

Nhưng mà chỉ như vậy đã muốn nhà họ Thanh coi trọng nhà họ Trịnh, sao có thể cơ chứ?

Sở dĩ thư mời sẽ gửi tới nhà, nguyên nhân lớn nhất đó là nhà họ Thanh đang nghi ngờ điều gì đó, đang thăm dò mà thôi.

Nói trắng ra là, chính là muốn nhìn xem, cái nhà họ Trịnh này rốt cuộc có quan hệ gì với Tập đoàn

Thiện Nhân.

Dựa vào đâu mà nhiều tài nguyên của công ty đều bị Tập đoàn Thiện Nhân thao túng như vậy, riêng nhà họ Trịnh lại không có việc gì.

Nhà họ Thanh, người bây giờ đứng đằng sau màn thao túng mọi chuyện là Bùi Sâm La thuộc dòng họ Bùi

Dương Thành.

Bao gồm cả chuyện phong thư mời này, đều là do anh ta bày mưu lập kế.

Nếu không có chuyện nhân quả này, ở bữa tiệc mừng thọ này, có người có thể gọi điện thoại cho nhà họ Thanh để một nhà của Thanh Linh đi tham dự đã không tệ rồi.

Còn muốn có thư mời, thật sự nghĩ cũng không cần nghĩ. “Ông nội, nếu trên thư mời đã viết rõ ràng, chỉ có mười người có thể tham dự, cháu cảm thấy người nên cân nhắc một chút, rốt cuộc ai thích hợp đi, ai đi sẽ làm mất mặt!”

Trịnh Chí Dụng chỉ mở miệng nói. Anh ta rất yên tâm, bởi vì anh ta chắc chắn có thể đi. Còn lại những thân thích khác của nhà họ Trịnh giờ phút này đều mỏi mắt mong chờ, hy vọng có thể được tham dự.

Bây giờ bọn họ quá nghèo, cho dù là đi ăn bữa ngon thôi, quen biết thêm vài người cũng tốt mà! “Được rồi, chuyện này tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, qua vài ngày nữa sẽ thông báo cho các người!”

Chuyện quan trọng như vậy, ông cụ Trịnh cảm thấy không thể xem như trò đùa được, phải suy xét cẩn trọng mới được.

Lúc này, Trịnh Chí Dụng liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, nói: “Ông nội à, bây giờ ông không có cách nào quyết định người được chọn đi tham dự, nhưng mà có người chắc chắn không cần suy nghĩ, cũng biết là không thể đi rồi?”

Ví dụ như nói, ai đó mỗi ngày được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều đứa con rể ăn bám, chắc chắn không tư cách tham dự rồi!” “Cháu nói Bùi Nguyên Minh à?” Ông cụ Trịnh liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, không chút do dự nói: “Cậu ta tất nhiên không tư cách tham dự, nơi quan trọng như vậy, chẳng lẽ để cậu ta đi làm xấu mặt sao?”

“Đây chính là cơ hội của nhà họ Trịnh chúng ta, không thể bởi vì một con sâu, làm rầu cả nồi canh được!”

Vẻ mặt của Trịnh Chí Dụng trào phúng nói: “Haiz, Bùi Nguyên Minh à đáng tiếc quá đi, rất nhanh thôi vợ của mày sẽ không phải là tổng giám đốc nữa rồi, mà mày cũng không còn cơ hội tham dự cái loại bữa tiệc long trọng thế này, tao thật sự rất lo lắng cho cuộc sống sinh hoạt của mày đó nha!”

Nhìn đến bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Trịnh Chí Dụng, Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Anh yên tâm đi, bữa tiệc long trọng thế này, đã gửi riêng cho tôi một phong thiệp mời rồi tôi cũng không chắc là sẽ đi.” “Giờ đã là lúc nào rồi, mà mày còn giả vờ giả vịt nữa? Rõ ràng là muốn đi, còn bày đặt tỏ vẻ không thèm để ý, chỉ là cho dù mày có làm bộ làm tịch như thế nào đi nữa, thì ông nội cũng sẽ không cho mày cơ hội đâu!” Trịnh Chí Dụng châm chọc mỉa mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK