Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1487:

Đám Chu Chính Nghĩa lập tức cười ha ha, quả nhiên là anh Bạch mạnh mẽ.

“Bốp..”

Bỗng nhiên Trịnh Tuyết Dương tát một cái, giọng nói lạnh như băng: “Anh Bạch, mong anh tôn trọng người khác một chút!”

“Tôn trọng sao?” Bạch Tuấn Hào nắm lấy cánh tay Trịnh Tuyết Dương, trên gương mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ: “Con người tôi ấy à, chỉ lúc ở trên giường mới biết tôn trọng người ta thể nào!”

“Đúng rồi, tôi thuận tiện nói cho cô biết một chuyện.”

“Sáng hôm nay tôi gọi một cuộc điện thoại cho ba nuôi tôi, đúng lúc ông ấy tới Dương Thành có việc, cho nên sẽ đến đây làm chỗ dựa cho tôi”

“Tôi biết bối cảnh của Trịnh Tuyết Dương cô trâu hơn tôi, dựa vào ngọn núi cao thế tử Minh này!”

“Nhưng mà vô cùng đáng tiếc, ngọn núi này không là cái rắm gì trước mặt ba nuôi tôi!”

“Nếu tôi là cô, lúc này đã ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng như vậy tôi sẽ dịu dàng một chút, đúng không?”

“Rầm..”

Ngay sau đó, cửa phòng VIP bị người ta đá mạnh ra.

“Bạch Tuấn Hào, nếu tao là mày mà nói, lúc này tao sẽ trực tiếp quỳ xuống, bởi vì nếu làm như vậy, có lẽ mày sẽ không cần chết”

Một giọng nói vô cùng rét lạnh truyền từ bên ngoài vào.

Bùi Nguyên Minh dẫn theo Ngô Kim Hổ đi cùng, vẻ mặt lạnh nhạt đi tới.

Không lâu trước, người Ngô Kim Hổ phái ở một góc bí mật gân đó bảo vệ Trịnh Tuyết Dương truyền tin tới, nói Trịnh Tuyết Dương chạm mặt Bạch Tuấn Hào.

Cho nên Bùi Nguyên Minh đi tới đây trước tiên.

“Cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi!”

Bạch Tuấn Hào giang tay ra, nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Món nợ giữa hai chúng ta, hôm nay nên tính toán hết thôi!”

Từ buổi sáng hôm đó tỉnh lại, Bạch Tuấn Hào vẫn luôn như điên rồi tìm kiếm tung tích của Bùi Nguyên Minh, chẳng qua vẫn luôn không có tin tức.

Dùng Trịnh Tuyết Dương ép Bùi Nguyên Minh xuất hiện, chỉ là một mưu kế đơn giản mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, vô cùng thành công.

Lúc này vẻ mặt Chu Chính Nghĩa vô cùng oán hận, hiện giờ anh ta đi đường đều phải giang chân ra, loại sỉ nhục này, cả đời này anh ta đều không thể quên, hơn nữa anh ta tính hết mọi chuyện lên đầu Bùi Nguyên Minh.

Chỉ trong nháy mắt, mấy chục người vây quanh tới, mục tiêu của mọi người vô cùng rõ ràng, là giết chết Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh coi như không thấy ánh mắt của mọi người, đi thẳng tới trước người Trịnh Tuyết Dương, nói khẽ: “Không sao chứ?”

“Em không sao, sao anh lại trêu chọc tới cậu chủ ở Tô Hàng, anh..” Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương bất đắc dĩ.

Bản lĩnh gây chuyện rắc rối của Bùi Nguyên Minh quá lợi hại.

“Không sao, một tên phế vật mà thôi, em và người của em ra ngoài trước đợi anh đi, để anh xử lý là được.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng, sau đó xoay .người nhìn Bạch Tuấn Hào nói: “Họ Bạch kia, quỳ xuống đi, bây giờ quỳ xuống, tao còn có thể tha mạng chó của mày”

“Lát nữa lại quỳ xuống, có lẽ quá muộn rồi”

Nghe thấy thế, tất cả mọi người ở đây nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn kẻ ngốc.

Tên này mang theo một người xuất hiện, còn có bộ dạng trâu bò hò hét.

Đây là đầu óc bị hỏng à?

Chu Chính Nghĩa rống to: “Họ Bùi kia, mày có tin bây giờ tao giết chết mày hay không?”

“Anh Chu, bớt giận.”

Bạch Tuấn Hào xua tay, nhìn Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Một ngày không gặp, vẫn có bộ dạng chó hình người, còn dẩn theo người giúp việc, nhìn mày có vẻ giống cậu chủ ba trăm năm mươi nghìn tỷ rồi đấy nhỉ?”

“Chỉ tiếc, hôm nay tao điều tra xong cả rồi, một cố vấn của chính phủ, giả vờ làm cậu chủ trước mặt tao, mày nhất định phải trả giá thật đắt “Chuyện ngày hôm qua mày không trốn thoát được, vợ của mày cũng không trốn thoát được, Trịnh Khánh Vân cũng không trốn thoát “Bọn họ đều vì chuyện này mà trả giá thật đắt!”

Lúc này vẻ mặt Bạch Tuấn Hào âm trầm lạnh lão tới cực hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK