Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1598:

“Chấn Hưng!”

“Chấn Hưng của tôi!”

Miêu Thúy Hoa kịp phản ứng, sau đó vẻ mặt như bị bệnh tâm thần: “Bùi Nguyên Minh, mày đáng chết! Mày đáng chết!”

“Giết cậu ta! Giết cậu ta! Tôi muốn cậu ta chôn cùng con tôi!”

Lúc này Miêu Thúy Hoa sớm không còn lý trí, trực tiếp hạ lệnh với cao thủ của nhà họ Ngụy.

Nghe thấy những lời này, đám người vốn chuẩn bị xem diễn toàn bộ chạy trốn, tránh lát nữa gặp tai vạ.

Đám người nhà họ Ngụy ở giữa sân liếc nhau một cái, đều rút binh khí bên người ra xông về phía Bùi Nguyên Minh.

Đao mang lóe lên, sát khí tỏa ra, những người này chuẩn bị đánh chết Bùi Nguyên Minh ở giữa sân.

“Xoẹt xoẹt…”

Đao mang lóe lên, tốc độ của đám đại cao thủ Long Môn nhanh tới cực hạn.

Ngô Kim Hổ không kịp tới gần, nói theo bản năng: “Tổng giám đốc Bùi, cẩn thận Tay phải của Bùi Nguyên Minh cong lên, chỉ nghe “vù” một tiếng, đường đao bên hông Ngô Kim Hổ thoát bao kiếm mà ra, bay về phía Bùi Nguyên Minh.

“Phụt..”

Đao bay ra, Bùi Nguyên Minh chém một đao, lập tức có ánh sáng gào rít mà ra.

Cổ tay mấy người kia tê rần, binh khí trong tay rơi xuống đất, kêu thảm lùi về sau.

Không đợi bọn họ kịp phản ứng, đường đao trong tay Bùi Nguyên Minh quét ngang lần nữa, chỉ thấy mấy người được gọi là đại cao thủ, được cung phụng đều yết hầu phun máu, xụi lơ trên đất.

Chỉ trong nháy mắt, mấy người này đều chết.

“Lên! Giết cậu ta”

Vẻ mặt Miêu Thúy Hoa vô cùng khó coi, nhưng nhanh chóng hạ lệnh.

Mười mấy con cháu nhà họ Ngụy cho dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn nhanh chóng tiến lên.

“Bùm!”

Bùi Nguyên Minh vẫn chém một đao như cũ, chỉ trong nháy mắt, chỉ thấy mười mấy con cháu đều xụi lơ trên đất, căn bản không đấu lại được.

Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh lại chém ra một đao, chém về phía Miêu Thúy Hoa.

“Bùi Nguyên Minh!”

Sắc mặt Miêu Thúy Hoa điên cuồng thay đổi, dùng hết khả năng lùi về phía sau.

Nhưng mà tốc độ của bà ta nhanh, tốc độ của Bùi Nguyên Minh nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt, đường đao đã đâm xuyên qua yết hầu bà ta.

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng: “Hiểu chưa? Đây mới là bố cục, đây mới là gây chuyện”

“Đừng trách tôi.”

“Từ lúc nhà họ Ngụy bà bố trí giết tôi, nên nghĩ tới kết cục này rồi”

“Được làm vua thua làm giặc mà, đúng không?”

Vẻ mặt Miêu Thúy Hoa khó mà tin, cho dù thế nào bà ta đều không nghĩ tới, hóa ra ngay từ lúc bắt đầu, Bùi Nguyên Minh đã nhìn thấu kế hoạch và âm mưu của bọn họ.

Cho nên Bùi Nguyên Minh cũng giết bà ta luôn!

Cảm giác vô cùng sai lầm xuất hiện trong lòng Miêu Thúy Hoa.

Nhưng vấn đề là, cho dù bà ta cảm thấy hoang đường cỡ nào, lúc này, bà ta chỉ có thể cảm nhận được sức sống của mình dần biến mất.

Mà đám người ở xung quanh lại càng như sấm sét giữa trời quang, đầu óc trống rỗng!

Bùi Nguyên Minh, ngay cả Miêu Thúy Hoa đều đã giết?

Chuyện hôm nay quậy lớn rồi!

“Bùi Nguyên Minh! Thằng nhãi ranh!”

Ngay sau đó, trong biệt viện truyền ra tiếng rống giận dữ, mang theo oán hận và sát ý khó tả!

Chỉ thấy Ngụy Hải Nam dẫn theo bốn đại chiến tướng của ông ta xuất hiện.

“Tao phải giết chết mày, tao nhất định phải giết chết mày!”

Lúc này Ngụy Hải Nam nhìn thế nào cũng không thấy có hương vị tiên phong đạo cốt.

Tay phải của ông ta run rẩy chỉ vào Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ bừng.

“Lên! Giết cậu ta cho tôi! Băm ra vạn đoạn!”

Lúc này ông ta đã sớm bị phẫn nộ chôn vùi lý trí.

Ông ta đã sớm quên, ngay từ đầu chính là nhà họ Ngụy bọn họ đang tính kế Bùi Nguyên Minh.

Mọi chuyện chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK