Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1588:

Thấy cảnh tượng này, toàn thân đám người nhà họ Trịnh và vệ sĩ lạnh lão.

Người nào cũng không thể ngờ tới, chẳng những xà bà bà đã chết, Trịnh Thu Hằng đã chết, bây giờ ông cụ Trịnh cũng chết.

Lúc này tương đương tất cả bố trí của nhà họ Chân thủ đô ở Dương Thành, ở Đà Nẵng đều thành không.

Vẻ mặt “thanh tra” lạnh lẽo, lúc này thân thể cử động, xông về phía Trịnh Tuyết Dương.

“Rầm..: Bùi Nguyên Minh đã sớm dự đoán được động tác của anh ta, lúc này vung tay lên, một quyền đánh lên mặt anh ta.

“Bốp!”

Thân thể “thanh tra” lùi về sau, trong lúc lùi về sau phun ra máu tươi, nhưng anh ta vẫn vung tay lên, chém mấy vệ sĩ rút súng ra ngã xuống đất.

“Giết!”

Đám vệ sĩ còn lại không kịp rút súng ra, chỉ có thể rút đao xông tới.

Ông cụ Trịnh đã chết, Trịnh Thu Hằng đã chết, nếu không giết tên sát thủ này, bọn họ cũng phải chết theo.

Mười mấy vệ sĩ điên cuồng xông tới như vậy, lập tức giữa phòng truyền ra từng tiếng kim loại.

Đối mặt với đám vệ sĩ cá chết lưới rách, điên cuồng tấn công, “thanh tra” vô cùng bình tĩnh, lúc này biểu hiện ra một mặt vô cùng máu lạnh.

Đối mặt với đám vệ sĩ xông lên, trường đao trong tay anh ta bổ ngang chém dọc, động tác nhanh chóng và sắc bén.

“Phụt phụt phụt…”

Máu tươi không ngừng vẩy ra, hai bên đại chiến tiến vào tình hình gay cấn nhất.

Cùng với trường đao của Đảo Quốc chém xuống, không ngừng có thi thể ngã xuống.

Máu tươi vẩy ra, khiến cả phòng xác nhìn mà ghê người.

Chỉ trong nháy mắt, mười mấy vệ sĩ chết gần nửa, mà vẻ mặt “thanh tra” vẫn lạnh lùng, cường thế xông giết như cũ, không có chút dấu vết nương tay.

Lúc này anh ta biểu hiện ra tàn nhẫn coi mạng người như cỏ rác, khiến tất cả mọi người không kìm lòng nổi run rẩy.

Nhưng lúc này trên người anh ta cũng có vết thương, dù sao không gian hai bên giao đấu quá nhỏ, thực lực của “thanh tra” này còn chưa tới mức kia.

Một lát sau, đám vệ sĩ đều đã ngã xuống.

Lúc này một đám người nhà họ Trịnh đều sợ tới mức tiểu ra quần, cả đám chạy trối chết.

“Bùi Nguyên Minh!”

“Tao phải giết mày! Tao phải giết cả nhà mày!

Tao phải giết người của mày!”

Lúc này “thanh tra” đã giết đỏ mắt, muốn tiêu diệt mọi người.

Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người nhà họ Trịnh không kịp né tránh nằm trên đất kêu thảm thiết.

Bùi Nguyên Minh đợi nhà Trịnh Tuyết Dương rời khỏi phòng, cuối cùng đá một thanh đao trên đất.

“Phụt..”

Tay trái của “thanh tra” kia theo tiếng đứt đoạn, vẻ mặt anh ta khó mà tin nhìn tay trái mình, chỉ trong nháy mắt xoay người rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh không vội vã đuổi theo, mà gọi một cuộc điện thoại, bảo Đường Nhân Đồ dẫn người tới trước.

Sau đó thân thể anh cử động, trực tiếp tiến vào trong màn đêm.

Vùng ngoại thành Dương Thành, trong một trang viên bỏ hoang có một lửa trại.

Lúc này có một bóng người mặc âu phục màu trắng đứng trong đêm đen, biểu lộ ra vô cùng bực bội.

Bên cạnh anh ta có mười mấy người, khí tức trên người bọn họ đều rất cường đại.

Lúc này có người lấy điện thoại ra nghe một lát, sau đó nói: “Thiếu chủ, thất bại rồi, cao thủ do nhẫn Môn phái ra bị thua, bị người nọ chém một tay: “Chúng ta làm sao bây giờ?”

Gương mặt thiếu chủ mặc đồ trắng trắng xanh dưới ánh lửa lay động, một lát sau anh ta thản nhiên nói: “Bảo người của Nhẫn Môn tới đây, tôi phải biết cả quá trình!”

“Dạ!”

Một lát sau, trong bóng đêm có một “thanh tra” cụt tay đi ra, gương mặt vô cùng trắng xanh.

“Nguy thiếu chủ!”

Anh ta trực tiếp quỳ trên đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK