Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1645:

Cậu Bùi?

Bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng?

Nghe thấy thế, mọi người đều hơi sửng sốt, cả đám đều có chút sững sờ.

Sau đó mọi người thấy một người phụ nữ xinh đẹp đẩy một chiếc xe, thật cẩn thận lấy ra một cái lồng hấp đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Trong lông hấp chỉ có bốn cái bánh bao, nhìn có vẻ bình thường, nhưng mùi thơm khó tả truyền từ trong ra.

Người phân biệt được hàng tốt hàng xấu chỉ ngửi mùi thơm là biết, đây là bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng trong truyền thuyết.

Người bình thường muốn ăn một cái, ít nhất phải xếp hàng từ ba tới năm năm. Cho dù là thế gia nhà giàu, muốn ăn cũng khó mà ăn được.Mà mang cả lồng hấp bánh bao tới nơi này, đủ để nói lên thân phận của người tới rồi. Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn người tới, rõ ràng là Lâm Mạn Ni.

Tối hôm qua mình gửi tin nhãn chỉ thuận miệng nhắc tới, không thể ngờ tới người phụ nữ này thật sự mang bánh bao hấp tới đây.

“Ồ” Anh Bùi, anh tìm đâu ra chân chạy vặt thế?”

“Còn bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng nữa chứ”“

“Anh đúng là trâu thật đấy”“

Tưởng Băng Tâm liên tục cười mỉa.

“Anh chẳng những giỏi làm ra vẻ, còn tìm người diễn cùng mình trước”“

“Tôi nói cho anh biết, anh ngoại trừ thích làm ra vẻ ra thì là tên nhà nghèo không có gì, tôi thực sự khinh thường anh”“

Trầm Minh Nguyệt cũng thở dài một hơi, nói: “Bùi Nguyên Minh, ứng xử phải đến nơi đến chốn”“

“Sao có thể vì mặt mũi, mà diễn vở diễn như vậy?”

“Hơn nữa anh lấy cái gì không lấy, lại lấy bánh bao hấp ra làm ra vẻ? Ai chẳng biết thứ đó khó mua? Cho dù với thân phận của chúng tôi, nửa năm tới một năm cũng chưa chắc ăn được, vậy mà anh còn bảo người ta đưa tới tận cửa? Ha ha…”

“Nhưng mà người phụ nữ anh tìm tới cũng không tệ, gương mặt xinh đẹp, hẳn là tìm nữ sinh đại học đúng không?”

Trầm Minh Nguyệt liên tục cười mỉa, đồng thời liếc mắt nhìn người phụ nữ theo bản năng.

Nhưng tâm mắt mới dời đi, chỉ trong nháy mắt khóe mắt cô ta giật giật, nói theo bản năng: “Cô…

Cô cô cô cô… Cô Lâm…”

Thân là chi thứ nhà họ Trầm, Trầm Minh Nguyệt coi như kiến thức rộng rãi, sao cô ta không biết Lâm Mạn Ni con gái nuôi của Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô?

Thân phận của Lâm Mạn Ni còn cao hơn chỉ thứ nhà họ Trầm như cô ta, chỉ một câu nói có thể giết chết cô ta rồi. Nhìn thấy người đưa bánh bao hấp cho Bùi Nguyên Minh là Lâm Mạn Ni, Trầm Minh Nguyệt sợ tới mức đứng bật dậy, căn bản không dám ngồi.

“Cô Lâm, chào buổi sáng”“

Tưởng Băng Tâm ở bên cạnh cũng thấy rõ gương mặt Lâm Mạn Nị, lúc này vô cùng chật vật đứng dậy.

Vừa rồi cô ta còn bày ra bộ dạng khinh miệt lạnh lùng.

Nhưng lúc này giống như cả người ướt sũng run rẩy.

Tuy cô ta là bạn thân của Trầm Minh Nguyệt, tuy cũng gây dựng sự nghiệp, trên người có hơn ba trăm năm mươi tỷ.

Nhưng vấn đề là, ở trước mặt Lâm Mạn Ni cô ta không là cái rắm gì.

Lâm Mạn Nị, là con gái nuôi của Lâm Khang Dụ người thừa kế nhà họ Lâm ở Tô Châu một trong mười gia tộc đứng đầu. Phải biết rằng Lâm Khang Dụ không có con ruột, rất có khả năng Lâm Mạn Ni sẽ thành người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm ở Tô Châu.

Người như vậy, thân phận như vậy, Tưởng Băng Tâm ngay cả xách giày cũng không đủ tư cách.

“Cái gì? Là cô Lâm?”

Rất nhiều khách trong nhà hàng Tây cũng nhận ra Lâm Mạn Ni, chỉ trong nháy mắt đều hít vào một hơi khí lạnh.

Ai có thể ngờ tới, vậy mà Lâm Mạn Ni xuất hiện ở nơi này, còn tới đưa bánh bao hấp cho người ta.

Những người khác đưa tới có thể là giả, nhưng Lâm Mạn Ni đưa tới, tuyệt đối là thật.

Vị đại sư kia có thể không cho người nào mặt mũi, nhưng mặt mũi của Lâm Khang Dụ nhất định phải cho.

Mà loại đãi ngộ này, bình thường chỉ có Lâm Khang Dụ mới được hưởng thụ. Tên hai lúa trước mắt dựa vào cái gì có thể hưởng thụ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK