Mục lục
Truyện Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1700:

Đến cuối cùng, cả bít tất và giày của Bùi Nguyên Minh cũng đều cởi hết ra, thắt lưng cũng rút ra luôn, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.

Vẻ mặt của Chung Thanh Tùng từ khoa trương vừa rồi, dân dần biến thành khó tin, anh ta nói với vẻ mặt dữ tợn: “Không thể nào! Thứ đó nhất định ở trên người anh ta!”

Phương Chí Trung nhíu mày, đá nhân viên bảo vệ ra bằng một cước rồi tự mình tiến lên lục soát người. Nhũng nhân viên bảo vệ khác cũng bắt đầu kiểm tra tất cả các khu vực trong đại sảnh, nhưng những chỗ có thể giấu đồ đều không có.

Hơn mười phút, mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút chán ngán. Cho dù có thể tìm được viên kim cương đó ở trong góc, thì cũng không thể vu oan cho Bùi Nguyên Minh được.

Nhưng lại chẳng có gì hết, phải làm sao đây?

Tầm mắt của Phương Chí Trung dường như rơi lên người Chung Thanh Tùng theo bản năng.

Chung Thanh Tùng nhíu mày, gật đầu.

Phương Chí Trung hít một hơi thật sâu, sau đó lại gọi thêm mấy nhân viên bảo vệ nữa tới, lần này ngay cả nhân viên bảo vệ nữ cũng tới luôn.

“Lục soát! Kẻ tình nghi có khả năng đã giấu đồ trên người của những người khác, tất cả mọi người đều phải bị lục soát một lần! Nếu là cậu ta ăn trộm, vậy bên trên chắc chắn có dấu vân tay của cậu ta”

Rất nhanh, đám người lại bận rộn.

Đám người Chung Thanh Tùng và Uông Khải Trạch cũng đều bị lục soát người, cuối cùng ngay cả Uông Linh Đan có thân phận cao nhất cũng bị lục soát.

Nhưng trong vòng một tiếng, lại chẳng tìm được thứ gì hết.

Tuy có một vài khách nữ đeo kim cương, nhưng trải qua việc phân biệt thì đó đều là đồ của bản thân các cô.

Vẻ mặt của Chung Thanh Tùng khó coi. Vừa rôi rõ ràng là Đường Hàn Vũ đã tìm cơ hội, nhân lúc ngã sấp mà nhét đồ vào túi của Bùi Nguyên Minh rồi cơ mà, nhưng sao bây giờ viên kim cương đó lại không cánh mà bay?

Hơn nữa, Bùi Nguyên Minh cũng không hê rời khỏi đại sảnh, không có khả năng mang đồ ra ngoài.

“Được rồi, các vị đã chơi đủ chưa? Không hề tìm thấy viên kim cương trên người tôi, có nghĩa tôi không phải là ăn trộm, đúng chứ?”

Bùi Nguyên Minh nhìn Phương Chí Trung: “Liệu có phải nên trả lại sự trong sạch cho tôi rồi không?”

Vẻ mặt của Phương Chí Trung khó coi, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười, đáp: “Xử lý chuyện thị phi thì phải có bằng chứng, bây giờ không có vật chứng, vậy cậu đương nhiên trong sạch rồi!”

“Vậy thì cảm ơn” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

Đường Hàn Vũ gấp đến đỏ mắt, cứ mất đi như vậy thì quá đau lòng.

Lúc này, cô ta không nhịn được nữa mà lớn tiếng nói: “Viên kim cương bị anh ném đi đâu rồi hả?

“Cô không nghe quản lý Phương nói tôi trong sạch rồi sao?” Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh dửng dưng: “Có nhiều người như vậy, cô chắc chắn viên kim cương ở trên người tôi đến vậy à?”

Đường Hàn Vũ đáp theo bản năng: “Bởi vì chúng tôi đã đem nó…”

“Cô Đường! Đồ không ở trên người Bùi Nguyên Minh, vậy đoán chừng cô đã làm mất nó ở chỗ khác rồi!” Chung Thanh Tùng vội vàng mở miệng, sợ cô ta sẽ làm lộ chuyện.

Uông Khải Trạch cũng bước ra phụ họa: “Đúng đúng đúng, có thể cô để nó trong xe, là chúng ta đã hiểu lầm Bùi Nguyên Minh”

Rất dễ nhận thấy, một khi chuyện hãm hại Bùi Nguyên Minh bị bại lộ, vậy sẽ rất phiền phức.

“Nếu viên kim cương đã không phải bị người †a trộm mất, vậy chuyện này sẽ tạm thời kết thúc ở đây, mọi người tiếp tục vui vẻ đi!”

Lúc này, vẻ mặt của Phương Chí Trung bất đắc dĩ, không cách nào mượn cơ hội này để đối phó với Bùi Nguyên Minh, nên anh ta chỉ có thể tạm thời gác lại ân oán.

Trịnh Khánh Vân thở ra một hơi, cô ta biết anh rể chắc chăn sẽ không sao mà.

Mà Uông Linh Đan thì lại híp mắt nhìn anh, cảm thấy anh không đơn giản.

“Đợi chút đã! Nếu tôi nhớ không lầm thì vừa rồi có người nói, nếu hiểu lầm tôi thì phải cho tôi một lời giải thích cơ mà? Bây giờ lời giải thích đang ở đâu vậy nhỉ?” Bùi Nguyên Minh mở miệng với một nụ cười, rồi chỉ vào ba người.

“Anh, anh và cô nữa, mau quỳ xuống xin lỗi tôi, ngay bây giờ, ngay lập tức!”

Những người khác còn chưa mở miệng thì Đường Hàn Vũ đã nổi cáu: “Họ Bùi kia, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu, rõ ràng tôi đã bỏ đồ vào trong túi của anh! Anh còn ở đó giả bộ vô tội cái gì nữa?”

Lời này vừa nói ra khiến hiện trường đều im lặng, trên gương mặt của Bùi Nguyên Minh hiện ra một nụ cười nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK