Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng… Đúng vậy… Cho cô tất đấy…”

Tô Nhược Hân cầm dao găm đẩy túi áo của người đàn ông ra, sau đấy móc ra một xấp tiền.

Dù sao cô cũng không muốn chạm vào người đàn ông này, kể cả chạm vào quần áo cũng thấy ghê tởm.

Nhưng tiền này là của chủ nhiệm Mạnh, không lấy cũng uổng, không thể để hời cho cô ta được, mà cũng không thể để người đàn ông này được lợi.

Vừa hay lấy số tiền này để đóng phạt cho cảnh sát, dù gì cô cũng không muốn bỏ tiền ra để đóng tiền phạt kia.

Tiền tới tay, tiếp đấy Tô Nhược Hân mở điện thoại ra đưa đến trước mặt người đàn ông, một đoạn video lập tức xuất hiện.

Tình cờ lại là đoạn video người đàn ông khai chủ nhiệm Mạnh là người sai khiến anh ta.

“Cô… Cô muốn làm gì?”

“Giữ kín như bưng, nói với chủ nhiệm Mạnh là anh đã thành công rồi.”

“Chỉ có vậy?” Người đàn ông không tin lắm.

“Đúng vậy, chỉ thế thôi, ba tiếng sau anh có thể cử động bình thường, nếu không, anh hiểu đấy.”

Sau đó, Tô Nhược Hân dùng điện thoại của người đàn ông gọi đến số điện thoại của chủ nhiệm Mạnh, tận mắt nhìn thấy anh ta nói xong những gì cần nói rồi mới đứng dậy rời đi.

Cô không muốn ở trước mặt một tên côn đồ cặn bã như vậy thêm một phút nào cả. Rõ buồn nôn.

Đi ra từ trường trung học Khải Mỹ, Tô Nhược Hân quay về chung cư tắm rửa, thay một bộ quần áo khác.

Bẩn quá.

Bê hòm suốt cả buổi trưa, cô mệt chết mất.

Cả người bủn rủn không có sức.

Tắm xong đi ra, Tô Nhược Hân gửi một tin nhắn cho Hạ Thiên Tường: “Buổi tối em có chút việc nên sẽ về nhà hơi muộn, hay là tối nay anh về nhà anh ngủ đi.”

Ngày nào anh cũng đến nhà cô ở, cô biết Lục Diễm Chỉ có ý kiến, đêm nay bảo Hạ Thiên Tường về biệt thự Bán Sơn, nơi đó mới là nhà của anh.

Kết quả là cô vừa mới gửi xong đã nghe thấy tiếng “đinh” vang lên, Hạ Thiên Tường nhắn lại: ‘Có việc mà cần về muộn thế? Con gái ngoan không được ngủ ở ngoài.”

Ờm, trước kia cô hay ngủ ở ngoài, hơn nữa lần nào cũng là ra ngoài với anh, sao không thấy anh nói gì?

Rõ ràng là ở cùng Hạ Thiên Tường anh mới nguy hiểm nhất ấy.

Tuy lần nào đến phút cuối cùng anh cũng dừng Xe: Tuy mỗi lần anh phanh lại đều khiến cô không thể không suy đoán có phải anh thật sự muốn chết không.

Nhưng Hạ Thiên Tường mới là phần tử nguy hiểm nhất bên cạnh cô thì có ấy.

“Hạ Thiên Tường, người dẫn em ra ngoài ngủ chỉ có anh thôi.” Tô Nhược Hân không chút khách sáo lên án.

“Có phải anh gánh tiếng xấu nào không?” Bên kia, Hạ Thiên Tường cực kỳ hờn tủi gửi lại câu này.

Tô Nhược Hân lập tức gửi một loạt icon lè lưỡi đáng yêu, sau đấy nói: “Không phải mang tiếng đâu mà là thật đấy, ai bảo anh dám làm lại không nhận, em khinh bỉ anh, hừ hừ, đi đây, mai gặp lại.”

Thế rồi cô cất điện thoại đi, không để ý đến Hạ Thiên Tường nữa.

Đi ra khỏi chung cư, Tô Nhược Hân bắt taxi đến bệnh viện.

Đến bệnh viện gần phòng khám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK