Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May mà là bán cho Hạ Thiên Tường, giả sử nếu như bán cho người đàn ông khác thì nói không chừng bây giờ ngay cả sự trong trắng của mình cô cũng không còn nữa rồi.

“Ừm” Hạ Thiên Tường gật đầu, nhìn Trần Sang với ánh mắt lạnh lùng hơn: “Nhược Hân, đối với những người mà bàn tay đã từng nhuốm đầy máu tươi kia, ám khí quá nặng, có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu”

Tô Nhược Hân bỗng nhớ lại những điều Hạ Thiên Tường từng nói trước đây, Trần Sang là người đứng đầu của tất cả lính đánh thuê trong khu vực alb, trái tim cô run lên, quay sang nhìn Trần Sang, sắc mặt của người đàn ông đã hơi tái nhợt, rõ ràng là những điều Hạ Thiên Tường nói như “đôi tay đã từng nhuốm đầy máu tươi” hoặc là “ám khí quá nặng” đã nói trúng tìm đen của anh ta, khiến anh ta im lặng.

Sự tái nhợt đó khiến Tô Nhược Hân đau lòng một cách khó hiểu, thực ra cô và Trần Sang giống nhau, đều là đứa trẻ không ba không mẹ.

Ba mẹ của cô thì có cũng như không, còn anh ta căn bản không có ba không có mẹ.



Nhưng anh ta còn trẻ như thế này mà đã có thể tung hoành trong khu vực alb thì cũng đủ cho thấy năng lực của anh ta mạnh đến mức nào.

Nhưng chắc chắn là từng giờ từng phút đều Có cảm giác như đang đi trên mũi dao.

Lúc nào cũng đối mặt với cái chết.

Người như thế làm người khác không khỏi xót xa.

Nghĩ vậy, Tô Nhược Hân liền liếc nhìn Hạ Thiên Tường với ánh mắt cảnh cáo: “Hạ Thiên Tường, anh bớt nói vài câu đi”

“Được.” Kết quả, cô mới dạy bảo anh mà Hạ Thiên Tường đã đồng ý ngay.

Nhưng từ “Được” này, nghe thì thấy dường như Hạ Thiên Tường ngoan ngoãn như một chú mèo, nhưng trong mắt Trần Sang thì đầy rõ ràng là cái liếc mắt đưa tình của hai người.



Sự thân thiết đó thực sự không hề liên quan tới lời nói mà chỉ thể hiện qua cảm xúc mà hai người thể hiện ra cũng như qua biểu cảm khi hai người nói chuyện.

Anh ta ngẩn ngơ nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân ở đối diện mình, đôi mắt dần dần tối sầm lại. . truyện tiên hiệp hay

Đó dường như là một thế giới mà anh ta không có cách nào bước vào được.

Trong thế giới ấy chỉ có hai người, một người là Hạ Thiên Tường, một người là Tô Nhược Hân.

Dạy bảo Hạ Thiên Tường xong, Tô Nhược Hân bèn cầm điện thoại lên: “Anh Sang, kết bạn Zalo đi.”

“Được.” Sau đó Trần Sang liền lấy điện thoại ra, đầu ngón tay lướt lướt gõ gõ vài cái, điện thoại của Tô Nhược Hân lập tức có thêm một số điện thoại mới, trong cả quá trình, anh ta còn không hỏi số Zalo của cô.

Nhưng trong nháy mắt Tô Nhược Hân đã hiểu ra rồi.

Người đàn ông này nhớ số điện thoại của cô.

Chúng ta cũng có thể kết bạn bằng số điện thoại.

Tô Nhược Hân ấn đồng ý, thấy tên tiếng anh Isaac của Trần Sang rất lạ, sau đó chú thích hai từ “Trần Sang”.

Chú thích xong, cô mới cất điện thoại đi rồi nhẹ nhàng uống hết trà trong cốc, mỉm cười và nói: “Đừng nghe Hạ Thiên Tường nói linh tính, tôi rất thích loại trà này, chỉ tặng cho ba Phương Tấn một hộp thôi, tôi sẽ giữ hộp còn lại, ừm ừm, nếu như anh muốn tặng nhiều hơn thì tôi cũng không có ý kiến đâu, cứ xem như phí khám bệnh anh cho tôi đi, ha ha”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK